Cùng với tiếng nổ ầm ầm, toàn thân Ngô Bách Tuế nặng nề ngã xuống trên nền đất trang viên, nơi anh ngã xuống bị lõm thành một cái hố.
Ngô Bách Tuế nằm trong hố, cơ thể hệt như bị phá hủy hoàn toàn, công dụng của Kim Đan bên trong thân thể cũng hoàn toàn mất đi.
Ngô Bách Tuế thua rồi!
Tất cả mọi người bên trong trận pháp đều trợn tròn mắt, cảnh tượng này thật sự đả kích lòng người, càng đánh nát toàn bộ hi vọng của tất cả bọn họ.
Mặc dù tất cả tất cả mọi người đều rõ, Thái Thượng trưởng lão sức mạnh vô song, không thể địch nổi. Thế nhưng, bản thân Ngô Bách Tuế cũng là một điều kỳ diệu. Anh đã tạo nên rất nhiều kỳ tích cho tất cả mọi người, khiến cho tất cả đều vô thức đặt mọi hi vọng vào anh. Cho dù lúc này đây niềm hi vọng không lớn, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn còn có đôi chút mong chờ, rằng Ngô Bách Tuế sẽ lại tạo ra kỳ tích một lần nữa. Song, hiện thực quá mức tàn khốc, không ngờ Ngô Bách Tuế đã thua ở một cửa ải cuối cùng. Ngô Bách Tuế không địch nổi Thái Thượng trưởng lão, toàn bộ cố gắng nỗ lực và thắng lợi của anh trước đây đều như dã tràng xe cát biển Đông. Cùng với đó, tất cả phấn khích và vui sướng của mọi người từ trước đến giờ phút này đều biến thành trò cười thảm hại. Cuối cùng, mọi người vẫn không tránh khỏi cái chết, từ trên đỉnh cao của niềm hi vọng to lớn ngã vào trong vực sâu của sự tuyệt vọng so với việc cứ thế mất đi hi vọng càng khiến con người ta khó lòng chấp nhận hơn nữa. Tất cả những người bên trong trận pháp đều bị đả kích đến mức hồn bay phách lạc.
Ngô Thanh Đế, Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, Ngô Thiên, Hạ Mạt Hàn, bất kể là ai ánh mắt đều hoàn toàn trống rỗng, thần sắc ảm đạm, trong tim chỉ còn lại một mảnh tối tăm mù mịt. Một bầu không khí thống khổ đau đớn và tuyệt vọng bao trùm toàn bộ hiện trường.
Chỉ duy nhất Thái Thượng trưởng lão đứng ngạo nghễ liếc nhìn mọi người. Đôi mắt rực sáng, nét mặt oai phong, lão là người duy nhất chi phối toàn bộ hiện trường.
Lát sau, lão thong thả bước tới bên cạnh, nhìn xuống Ngô Bách Tuế đang nằm thảm thương trong cái hố trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Tôi còn cho rằng cậu rất có bản lĩnh cơ đấy, hóa ra cũng chỉ dựa vào dược liệu để chống đỡ mà thôi”.
Giọng điệu Thái Thượng trưởng lão tràn đầy khinh miệt. Lão tưởng rằng Ngô Bách Tuế có vài phần bản lĩnh, có thể tiêu diệt đám hung thú và Thú Vương quả thực không hề đơn giản. Nhưng Thái Thượng trưởng lão không ngờ Ngô Bách Tuế lại sử dụng dược liệu đặc chế. Trong lúc giao đấu vừa rồi, Thái Thượng trưởng lão đã cảm thấy sự khác thường của Ngô Bách Tuế. Rõ ràng có thể thấy sau đó Ngô Bách Tuế đã dần dần suy yếu, là vì dược liệu đang dần dần mất đi công dụng. Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão vô cùng tinh tường, lão có thể dễ dàng nhìn thấu tất cả. Ngô Bách Tuế hiện giờ trong mắt lão chỉ là con sâu cái kiến không chịu nổi một đòn mà thôi.
Ngô Bách Tuế không trả lời Thái Thượng trưởng lão, anh nằm im lìm trong hố, tự mình điều trị vết thương trên người. Vừa rồi để chống đỡ đòn tấn công mạnh mẽ của Thái Thượng trưởng lão, anh đã hao mòn đến tận chút dược liệu cuối cùng của Kim Đan, tiêu hao toàn bộ chân nguyên của bản thân. Hơn nữa nhờ Huyết Long Đao đỡ mới miễn cưỡng giữ được một mạng này. Nhưng dù giữ được mạng thì vết thương của anh cũng không hề nhẹ. toàn thân anh đau đớn, dường như không còn chút sức lực nào mà thoi thóp tựa như người sắp chết vậy.
Thái Thượng trưởng lão nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của Ngô Bách Tuế, lão không khỏi lạnh lùng cười nói: “Cậu cũng chỉ có thể dựa vào dược liệu để mà kiêu ngạo. Nếu không có thuốc thì ngay cả tư cách đấu với tôi cậu cũng chẳng có!”
Lời này của Thái Thượng trưởng lão rõ ràng là coi thường Ngô Bách Tuế chẳng khác gì cát bụi không đáng một xu.
Ngô Bách Tuế nhíu mày sau đó gắng gượng chống đỡ thân mình từ từ đứng lên đi ra khỏi cái hố đối mặt với Thái Thượng trưởng lão, ánh mắt sâu xa nói: “Vẫn chưa đánh xong đâu, ông đắc ý gì chứ?”
Mọi người trong trận pháp đang tuyệt vọng bỗng thấy Ngỗ Bách Tuế lại đứng lên, đôi mắt vốn đang ảm đạm bỗng tỏa sáng rực rỡ, trong lòng lại một lần nữa dấy lên hi vọng.
Chỉ có Đường Dĩnh vẫn nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu. Lúc trước Ngô Bách Tuế được Kim Đan trợ giúp mà cũng không thể đấu nổi Thái Thượng trưởng lão rồi. Hiện tại thuốc đã hết tác dụng rồi, Ngô Bách Tuế lại bị thương nặng, làm sao anh có thể chống đỡ được Thái Thượng trưởng lão, thân thể anh lại càng không thể chịu đựng nổi nữa!
Trong mắt Thái Thượng trưởng lão tràn ngập vẻ coi thường, lão nhìn Ngô Bách Tuế cười nhạt nói: “Thế nào? Cậu vẫn muốn đánh nữa sao?”
Thân thể Ngô Bách Tuế thoạt nhìn rất tệ, vết thương chắc chắn chưa hồi phục, thế nhưng trong mắt anh tràn đầy vẻ kiên định, dáng vẻ anh tràn ngập sự tự tin và bình tĩnh.
Thái Thượng trưởng lão lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cậu cảm thấy với tình trạng này của cậu thì có thể chịu nổi một chiêu của tôi không?”
Đúng là Ngô Bách tuế bây giờ không có chút uy hiếp nào đối với Thái Thượng trưởng lão cho nên lão cũng không coi trọng anh. Đối với Thái Thượng trưởng lão mà nói, Ngô Bách Tuế lựa chọn tiếp tục chiến đấu chẳng khác nào tự tìm đường chết. Lão chỉ cần vung tay lên là có thể lấy được mạng Ngô Bách Tuế một cách dễ dàng.
Mặt Ngô Bách Tuế không có bất kỳ cảm xúc gì, lạnh nhạt nói: “Đừng nhiều lời nữa, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu”.
Lời vừa dứt, Ngô Bách Tuế mở rộng hai tay, nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh thản nhiên, toàn thân như đi vào một cõi xa xôi nào đó, khí thế của anh bắt đầu từ từ thay đổi.
Tất cả mọi người chỉ thấy trên thân Ngô Bách Tuế tản ra một làn khói mỏng manh. Làn khói này dần dần dày đặc, vấn vít quanh thân người Ngô Bách Tuế khiến cho anh hiện ra vẻ bất phàm, đầu đội trời chân đạp đất, tôn quý không gì sánh được.
Một lát sau Ngô Bách Tuế từ từ mở mắt. Ánh mắt anh rõ ràng đã thay đổi, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trong đôi mắt anh. Ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo tựa như ánh mắt Thần Chết câu hồn đoạt phách. Khí thế của anh vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn so với lúc anh dùng Kim Đan, khí thế kinh khủng này tràn ngập không trung, lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Thoáng chốc, một đám mây đen kéo tới che phủ cả bầu trời phía trên trang viên. Bầu trời vốn trong xanh bỗng chốc trở nên tối tăm mù mịt, gió lốc cũng nổi lên, khí thế u ám bao phủ toàn bộ không gian.
Tất cả mọi người bên trong trận pháp đều kinh hoàng cảm thấy một luồng khí lạnh âm trầm rét buốt thấu xương tràn tới, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
“Hóa ma!”, Thái Thượng trưởng lão kinh hoàng hét lên. Lông mày lão dựng đứng, nhìn Ngô Bách Tuế với vẻ không thể nào tin nổi.
Hóa ma, là một loại công pháp thất truyền đã lâu. Loại công pháp này vừa mạnh mẽ vừa quỷ quái, người sử dụng nhất định phải có công lực cao cường. Đầu tiên, chỉ có người có võ công cực kì cao mới có thể hóa ma, hơn nữa người hóa ma còn liên tục hao tổn tinh nguyên của bản thân mới có thể làm công lực đạt tới đỉnh cao. Tiếp đó, loại công pháp này vô cùng khó khống chế, đòi hỏi vô cùng cao ở người hóa ma, một khi mất khống chế người hóa ma sẽ hoàn toàn nhập ma, cuối cùng cạn kiệt tinh nguyên, linh hồn tiêu biến, không đánh cũng sẽ chết.
Công pháp này là chiêu bảo toàn tính mạng cuối cùng Dương Kim Dương truyền dạy cho Ngô Bách Tuế. Thế nhưng Dương Kim Dương cũng đã từng dặn Ngô Bách Tuế rằng, cho dù đến thời khắc nguy nan nhất không thể không hóa ma, cũng nhất định phải chờ tới khi công lực của mình ổn định mới được sử dụng chiêu này.
Chỉ là Ngô Bách Tuế không thể chờ nổi nữa, anh không có cách nào ổn định công lực, cũng không thể chắc chắn cơ thể mình có thể chống đỡ được việc hóa ma hay không. Nhưng anh vẫn phải sử dụng chiêu này bởi tính mạng tất cả mọi người đều đè nặng lên vai anh. Anh không còn cách nào khác nhất định phải đánh hết sức một lần.
Đường Chấn Phong và Ngô Thanh Đế thân là Vũ Thánh đều đã nghe về loại công phu hóa ma này. Bọn họ biết rõ đây là một loại công pháp tà ma vô cùng nguy hiểm. Cho nên vừa nghe thấy Thái Thượng trưởng lão hô hai tiếng “hóa ma”, vẻ mặt Đường Chấn Phong và Ngô Thanh Đế đều thay đổi, bọn họ không thể ngờ được Ngô Bách Tuế sẽ dùng chiêu hóa ma. Võ công này tuy mạnh nhưng quá nguy hiểm, Ngô Bách Tuế chỉ cần thiếu cẩn trọng một chút thôi là có thể sẽ nhập ma, thậm chí sẽ chết. Hiện giờ, bọn họ lại càng lo lắng cho Ngô Bách Tuế hơn nữa.
Ánh mắt những người khác đều tập trung nhìn về Ngô Bách Tuế. Tuy rằng cả trang viên đều ở trong cảnh tối tăm mù mịt nhưng cũng không phải tối đen hoàn toàn, tầm mắt mọi người vẫn rõ ràng, chỉ là cái loại khí tức tối tăm ấy nó bao trùm ở khắp mọi nơi.
Thái Thượng trưởng lão sau giây phút kinh hoàng ngắn ngủi, lão liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng. Lão âm trầm nhìn Ngô Bách Tuế, trong mắt tràn đầy sát ý, từ trên người lão tỏa ra luồng khí thế tàn độc tràn ngập điên cuồng.
Mang theo khí thế hung mãnh, lão nâng cánh tay đánh một quyền về phía Ngô Bách Tuế đã hóa ma.
Thái Thượng trưởng lão biết rõ khi Ngô Bách Tuế vừa mới bắt đầu hóa ma, trạng thái vẫn chưa ổn định là thời cơ tấn công tốt nhất của lão. Bởi vậy lão không hề nhiều lời trực tiếp đánh ra một quyền. Gần như Thái Thượng trưởng lão dùng toàn bộ sức lực để đánh quyền này, lão không dám coi thường Ngô Bách Tuế đã hóa ma. Lão biết Ngô Bách Tuế lựa chọn hóa ma chính là muốn cùng lão đồng quy vu tận. Đương nhiên Thái Thượng trưởng lão sẽ không để Ngô Bách Tuế có cơ hội làm như vậy, lão nhất định phải lợi dụng khi Ngô Bách Tuế chưa hóa ma hoàn toàn để giết chết anh.
Trong quyền thế của lão cất chứa chân nguyên vô cùng mạnh mẽ cuốn theo sức mạnh và khí thế điên cuồng. Quyền thế vừa đánh ra, đất trời dường như bị xé rách. Nó không chỉ là một quyền bình thường mà còn như một chiếc búa từ thời khai thiên lập địa muốn bổ đôi Ngô Bách Tuế.
Đôi tay của Ngô Bách Tuế vẫn đang ở trạng thái dang rộng, anh còn đang trong quá trình hóa ma nhìn thấy quyền thế chứa đầy chân nguyên của Thái Thượng trưởng lão đánh tới, ánh mắt Ngô Bách Tuế run lên, nhanh như chớp anh vung Huyết Long trong tay lên, chém về phía chân nguyên quyền thế của Thái Thượng trưởng lão.
Ngay lập tức, ánh đao màu đỏ tươi của Huyết Long Đao xẻ đôi không gian tạo thành một lỗ hổng lớn, một luồng khí hủy thiên diệt địa từ lỗ hổng trong không gian tuôn ra ào ạt hướng về phía chân nguyên của Thái Thượng trưởng lão. Đồng thời, thân đao tuôn ra đao khí mạnh mẽ tựa như hủy thiên diệt địa, luồng sức mạnh này càng khiếp người.
Ầm!
Luồng khí và sức mạnh hủy diệt mà Ngô Bách Tuế vừa chém ra ầm ầm va chạm với chân nguyên của Thái Thượng trưởng lão, phát ra tiếng nổ rung trời.
Mọi người chỉ thấy chân nguyên quyền thế của Thái Thượng trưởng lão từ từ vỡ ra. Toàn bộ không gian dường như cũng đang nứt vỡ, mặt đất rung chuyển, làn sóng chân nguyên vô hình tựa như sóng thần quét sạch tất thảy, nơi làn sóng đi qua, tất cả mọi thứ đều bị san bằng không còn vết tích.
Thậm chí cả Cửu Cung Pháp Trận phòng ngự vững chắc của Ngô Bách Tuế cũng bị làn sóng dư âm phá nát, không ít người bên trong trận pháp đều bị quật ngã trên đất.
Hiện trường rộng lớn trong nháy mắt trở nên cực kì hỗn độn, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng dù nhiều hay ít.
Thái Thượng trưởng lão ở trung tâm lốc xoáy càng chịu công kích mạnh hơn nữa, thân hình già nua của lão bị làn sóng khí mãnh liệt cuốn bay ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]