Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 268 Chương 271 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332 Chương 333 Chương 337 Chương 338 Chương 339 Chương 340 Chương 341 Chương 342 Chương 343 Chương 344
Chương sau
Đội ngũ siêu quần của nhà họ Đường gồm hai mươi Vũ Thánh và ba vị đại trưởng lão lại thảm bại, sự thật này khiến bọn họ không thể chấp nhận. Lục trưởng lão bị thương thê thảm nhưng nội tâm lão ta càng bị đả kích nặng nề hơn. Lão ta đường đường là trưởng lão chấp pháp, trước thì chịu nhục ở chỗ của Đường Chấn Phong khiến lão ta ôm một bụng tức tối, mang theo lòng quyết tâm giết hết để phục thù tới đây. Nhưng kết quả chung cuộc lại là phe mình thảm bại, trưởng lão chấp pháp như lão ta lại càng trở nên nhếch nhác thê thảm hơn, lão ta làm mất hết mặt mũi cả đời này rồi, thậm chí bức tường thành tự tin mà lão gầy dựng nên bao lâu nay đã bị đánh sập không sót lại chút gì, niềm tự hào làm người của nhà họ Đường trong lòng lão ta đã không vững nữa rồi. Tam trưởng lão cũng chật vật trên đất, mình đầy thương tích, ánh mắt u ám, trái tim kiêu ngạo của lão cũng bị tàn phá nát be bét rồi. Lão là Tam trưởng lão đức cao vọng trọng ở nhà họ Đường, ở thế giới bên ngoài thì càng cao quý như thần thánh. Thế nhưng bây giờ, lão lại ngã từ trên mây xuống địa ngục, tất cả hào quang, uy nghiêm, tự tôn, tự tin của lão đều bị đánh tan tành. Lão chịu phải cú đả kích nghiêm trọng nhất đời mình, cả người lão như mất đi linh hồn, phờ phạc xơ xác, mặt xám như tro tàn. Ngũ trưởng lão cùng với hai mươi cao thủ nhà họ Đường đều như người chết rồi, nằm bất động dưới đất, ai ai cũng bị một màn sương mù dày đặc bao trùm. Bọn họ không thể nào ngờ Khốn Long Trận siêu mạnh vô địch lại bị người ta phá vỡ, hơn nữa người phá trận còn là người phàm ở thế giới bên ngoài mà họ từng khinh thường nhất. Một Quy Hư Đạo Nhân võ công cái thế vô song, thực lực mạnh đến nỗi điên đảo hết thế giới quan của tất cả bọn họ. Một Ngô Bách Tuế tuổi trẻ ngời ngời lại có tài nghệ cao và nghiên cứu thâm sâu về trận pháp như vậy, anh tìm được điểm đột phá của Khốn Long Trận, tìm được chìa khóa để đánh vỡ Khốn Long Trận, chính là anh đã xoay chuyển cục diện khiến Khốn Long Trận bị phá. Bản lĩnh này của anh thật sự khinh động tới tất cả người nhà họ Đường. Hai mươi ba người nhà họ Đường đều rơi vào trong ám ảnh của sự thất bại. Người nhà họ Ngô thì kích động vui mừng đến nỗi lệ vòng quanh mắt, sóng lòng cuồn cuộn. Thắng rồi, thật sự thắng rồi! Quy Hư Đạo Nhân và mấy người Ngô Thanh Đế đã đánh gục tất cả cao thủ nhà họ Đường, cứu vớt được tất cả người nhà họ Ngô rồi. Sự thật này khiến bọn họ vui mừng phát điên, phấn khởi không ngớt! Ai ai cũng nhìn Quy Hư Đạo Nhân với ánh mắt sáng rực. Quy Hư Đạo Nhân sừng sững đứng giữa chiến trường, uy nghiêm phi phàm. Ông thản nhiên liếc nhìn đám người nhà họ Đường rồi mạnh mẽ nói: "Tôi đã nói rồi, nắm trong tay quá nhiều thì kết quả chỉ hoàn toàn ngược lại mà thôi. Nếu các người tiếp tục thế này thì cẩn thận được không bằng mất đấy!" Vạn vật vạn sự của thế giới này đều có nguyên tắc sinh tồn tự nhiên của nó, nhà họ Đường cứ muốn làm người kiểm soát tất cả mọi thứ của thế giới, điều này đi ngược lại quy luật tự nhiên. Quy Hư Đạo Nhân không tán đồng cách làm của người nhà họ Đường nên ông hết lần này đến lần khác khuyên răn người nhà họ Đường đừng tiếp tục mê muội nữa, nếu không cuối cùng sẽ không được như mong muốn, đi tới con đường diệt vong. Lúc trước Quy Hư Đạo Nhân nói những lời này thì mấy trưởng lão nhà họ Đường còn phản bác lại. Nhưng bây giờ, bọn họ là kẻ thua cuộc bị người ta chà đạp dưới gót chân, bọn họ đã không còn mặt mũi để ngông cuồng phát ngôn nữa rồi, cho dù bọn họ không cam tâm thì cũng chỉ có thể thừa nhận kết quả này mà thôi. Qua một lúc, Tam trưởng lão chầm chậm bò dậy, mặt lão không cảm xúc nhìn Quy Hư Đạo Nhân rồi trầm giọng nói: "Hôm nay chúng tôi thua rồi, muốn chém muốn giết thì tùy". Tam trưởng lão thừa nhận bọn họ thua rồi, nhưng lão mãi mãi không nghi ngờ cách làm của nhà họ Đường. Trong mắt lão, nhà họ Đường chính là sự tồn tại vô địch trên thế giới này, nhà họ Đường có quyền và tư cách để điều khiển thế giới này, thống trị nhân loại. Quy Hư Đạo Nhân nhìn chăm chăm Tam trưởng lão, trầm ngâm một hồi rồi ông lẫm liệt nói: "Các người đi đi. Nhưng tôi khuyên các người một câu, đừng tới quấy rầy nhà họ Ngô nữa!" Nghe vậy, Tam trưởng lão hơi ngơ ngác, lão không tin được hỏi lại: "Ông thật sự định thả chúng tôi đi như vậy sao?" Giọng điệu Quy Hư Đạo Nhân nhấn mạnh hơn, ông trịnh trọng nói: "Đi đi, hi vọng các người ghi nhớ lời tôi đã nói". Ánh mắt Tam trưởng lão âm trầm nhìn Quy Hư Đạo Nhân một hồi rồi lão lạnh lùng ra lệnh: "Rút!" Trong chớp mắt, người nhà họ Đường nằm dưới đất lập tức dìu nhau đứng dậy, bọn họ nhếch nhác rời khỏi nhà họ Ngô theo Tam trưởng lão. Đám cao thủ nhà họ Đường vừa rời đi, không khí trong trang viên nhà họ Ngô thay đổi hẳn, tất cả mọi người không khỏi thở phào một hơi, cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có lấp đầy tim họ. Ai ai cũng như vừa được sống lại, thoải mái vô cùng. Mọi người không có ý kiến gì về việc Quy Hư Đạo Nhân thả người nhà họ Đường đi. Dù sao thì nhờ Quy Hư Đạo Nhân cứu giúp họ mới có thể sống được, mạng sống của bọn họ đều nằm trong tay ông, ông có quyền ra bất kì quyết định nào, không ai được chống đối. Tất cả mọi người ở đây chỉ một lòng cảm kích vô tận đối với Quy Hư Đạo Nhân. Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế, cả nhà Đường Chấn Phong chậm rãi đi tới trước mặt Quy Hư Đạo Nhân. Ngô Thanh Đế lên tiếng đầu tiên, ông chân thành nói với Quy Hư Đạo Nhân: "Quy Hư Đạo Nhân, hôm nay cảm ơn ông đã ra tay bảo vệ nhà họ Ngô, nhà họ Ngô suốt đời không quên ơn nghĩa này!" Đường Chấn Phong cũng nghiêm túc nói theo sau: "Đường Chấn Phong tôi cũng cảm ơn Quy Hư Đạo Nhân đã giúp đỡ, ơn nghĩa lớn lao này, cả nhà chúng tôi ghi lòng tạc dạ!" Nếu không có Quy Hư Đạo Nhân, e rằng tất cả người ở đây đều đã xuống âm phủ cả rồi. Đương nhiên Quy Hư Đạo Nhân xứng đáng nhận lời cảm ơn của bọn họ. Quy Hư Đạo Nhân nghe vậy thì không khỏi cười gượng, ông ôn hòa nói: "Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng làm việc theo mệnh lệnh của sư phụ tôi thôi". Sư phụ của Quy Hư Đạo Nhân? Nghe vậy thì mấy người Ngô Thanh Đế đều ngơ cả ra, bọn họ không hẹn mà nhìn nhau. Sau đó, Ngô Thanh Đế lại lên tiếng hỏi Quy Hư Đạo Nhân: "Có thể mạo muội hỏi một câu, sư phụ của ông là ai?" Quy Hư Đạo Nhân không hề che giấu mà trả lời thẳng: "Sư phụ của tôi là Dương Kim Dương". Dương Kim Dương! Vừa nghe đến cái tên này thì năm người Ngô Thanh Đế chợt trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc. Quy Hư Đạo Nhân là do Dương Kim Dương cử đến! Vốn dĩ bọn họ định tới Bạch Long Quán tìm Dương Kim Dương theo mảnh giấy Ngô Lại để lại, nhưng bọn họ vừa đi là đã bị cản lại, bọn họ còn tưởng không còn hi vọng gì với manh mối Dương Kim Dương này rồi. Nhưng không ngờ, trong lúc Dương Kim Dương còn chưa biết tình hình thì đã cử Quy Hư Đạo Nhân tới để giúp rồi, người biết trước sự việc thế này thật sự khiến bọn họ kinh ngạc. Nhưng điều làm họ kinh ngạc hơn nữa là Dương Kim Dương lại là sư phụ của Quy Hư Đạo Nhân. Quy Hư Đạo Nhân đã mạnh mẽ đến cảnh giới này rồi, Dương Kim Dương là sư phụ của Quy Hư Đạo Nhân thì thực lực của ông ấy còn khủng bố đến mức nào nữa? Năm người Ngô Thanh Đế hoàn toàn ngây ngốc. Quy Hư Đạo Nhân khựng lại một lát rồi lại nghiêm túc nói: "Hôm nay sư phụ bảo tôi tới đây hoàn thành hai nhiệm vụ, một là bảo vệ nhà họ Ngô, hai là dẫn Ngô Bách Tuế đi gặp người". Lời này của Quy Hư Đạo Nhân khiến năm người Ngô Thanh Đế chợt bừng tỉnh, Dương Kim Dương đặc biệt gọi Ngô Bách Tuế tới là vì chuyện gì? Ngô Thanh Đế nhìn Ngô Bách Tuế rồi nghiêm túc hỏi Quy Hư Đạo Nhân: "Sao ông ấy muốn gặp Bách Tuế vậy?" Quy Hư Đạo Nhân khẽ lắc đầu rồi nhẹ giọng trả lời: "Tôi cũng không biết, đây là mệnh lệnh của sư phụ tôi". Rõ ràng mọi chuyện Quy Hư Đạo Nhân đều làm theo lệnh của sư phụ. Có vài chuyện, ông cũng không biết nguyên nhân. Nói xong thì Quy Hư Đạo Nhân liền nói với Ngô Bách Tuế: "Đi theo tôi!" Ngô Bách Tuế nhấp môi, nghiêm túc nói: "Nếu chúng ta đi rồi, người nhà họ Đường lại tới thì phải làm sao?" Nhà họ Đường đã nhắm vào nhà họ Ngô rồi, bọn họ không thể nào bỏ qua cho nhà họ Ngô! Hôm nay, hai mươi ba người nhà họ Đường bị đánh lui rồi, nhà họ Ngô tạm thời thoát được một kiếp, nhưng bất kì lúc nào nhà họ Đường cũng có thể kéo tới, mối nguy của nhà họ Ngô vẫn chưa được giải quyết triệt để. Nếu Quy Hư Đạo Nhân đi rồi thì nhà họ Ngô không còn chút đảm bảo nào cả, đương nhiên là Ngô Bách Tuế không yên tâm rồi. Nghe Ngô Bách Tuế nói vậy thì Ngô Thanh Đế và cả nhà Đường Chấn Phong cùng với tất cả người nhà họ Ngô đều trầm mặt xuống, sắc mặt lo lắng. Đúng vậy, nhà họ Đường là một con quái vật đáng sợ. Hôm nay hai mươi ba người kia bị đánh bại rồi nhưng nhỡ bọn họ lại phái người tới đánh nhà họ Ngô thì e rằng nhà họ Ngô sẽ bị san bằng thành bình địa chỉ trong nháy mắt mất. Quy Hư Đạo Nhân nghe được sự lo lắng của Ngô Bách Tuế thì lập tức đảm bảo: "Yên tâm, chút nữa tôi sẽ dàn trận lớn cho nhà họ Ngô các cậu. Trận pháp này người thường không công phá được, cho dù là Vũ Thánh cực kì mạnh tới công phá thì nó cũng có thể kéo dài được đến một ngày. Trong vòng một ngày, chắc chắn tôi sẽ trở lại đây". Dường như Quy Hư Đạo Nhân đã tính trước điều này rồi, nếu ông đã tính rời khỏi nhà họ Ngô thì ông sẽ để lại một thứ có thể bảo vệ được nhà họ Ngô. Có lời nói này của Quy Hư Đạo Nhân, mấy người Ngô Thanh Đế cũng an lòng bớt. Bọn họ đều đã chứng kiến được năng lực của Quy Hư Đạo Nhân, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng ở ông thôi. Quy Hư Đạo Nhân lại nhìn Ngô Bách Tuế rồi thản nhiên nói: "Thế nào? Bây giờ cậu có thể đi với tôi được chưa?" Ngô Bách Tuế gật đầu, trịnh trọng nói: "Được ạ". Ngô Bách Tuế không quen Dương Kim Dương, càng không biết vì sao ông ấy muốn gặp riêng mình. Nhưng Dương Kim Dương là anh em tốt của Ngô Lại, là sư phụ của Quy Hư Đạo Nhân, đương nhiên Ngô Bách Tuế rất muốn gặp mặt nhân vật truyền kì như thế này rồi. Nếu đã tạm thời đảm bảo được an toàn cho nhà họ Ngô rồi thì tất nhiên anh rất vui được đi cùng Quy Hư Đạo Nhân. Trước khi đi, Ngô Bách Tuế dặn dò Đường Dĩnh: "Sau khi tôi đi, em yên tâm ở lại nhà họ Ngô, có chuyện gì thì đi tìm bố tôi, tôi sẽ nhanh chóng quay về". Đường Dĩnh gật đầu rồi chân thành nói: "Vâng, anh yên tâm đi, em sẽ ở đây đợi anh về". Sau khi từ biệt với Đường Dĩnh, Ngô Bách Tuế cùng rời đi với Quy Hư Đạo Nhân. Bước ra khỏi trang viên nhà họ Ngô, Quy Hư Đạo Nhân liền đứng ở cổng lớn của trang viên dàn một trận pháp lớn cho nhà họ Ngô. Dàn trận xong thì Quy Hư Đạo Nhân và Ngô Bách Tuế cùng nhau đi tới Bạch Long Quán. Bạch Long Quán nằm trên ngọn núi Bạch Long nổi tiếng, núi cao gập ghềnh, phong cảnh tú lệ, bao la hùng vĩ. Hai người không mất nhiều thời gian đã đến được núi Bạch Long rồi. Quy Hư Đạo Nhân dẫn Ngô Bách Tuế thẳng tới trước một căn nhà tranh ở sau sườn núi. Ông đứng trước cửa nhà tranh rồi chậm rãi nói với Ngô Bách Tuế: "Vào đi, sư phụ tôi đang ở trong đó". Ngô Bách Tuế gật đầu khẽ trả lời: "Vâng". Nói xong, Ngô Bách Tuế liền ôm tâm tư phức tạp đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào nhà tranh, Ngô Bách Tuế liền trợn mắt há mồm, không dám tin hỏi: "Sao lại là ông?"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 268 Chương 271 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332 Chương 333 Chương 337 Chương 338 Chương 339 Chương 340 Chương 341 Chương 342 Chương 343 Chương 344
Chương sau