Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 268 Chương 271 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332 Chương 333 Chương 337 Chương 338 Chương 339 Chương 340 Chương 341 Chương 342 Chương 343 Chương 344
Chương sau
Sức mạnh Man Hoang là một loại năng lượng cực hạn, ngang bằng với thần lực chí cao vô thượng. Uy lực không thể nào tưởng tượng được. Ngô Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng đột nhiên làm dậy sóng to gió lớn trong lòng mọi người. Đặc biệt là người nhà họ Ngô, họ là những người chấn động nhất. Bọn họ biết rõ cái gì gọi là sức mạnh Man Hoang, sử kí của gia tộc nhà họ Ngô có ghi chép, nhà họ Ngô có một người sở hữu sức mạnh Man Hoang, người này chính là con trai của Ngô Càn Khôn - Ngô Lại. Ngô Lại là người duy nhất trong nhà họ Ngô sở hữu sức mạnh Man Hoang, đồng thời ông cũng là người truyền kì nhất trong nhà họ Ngô. Sức mạnh Man Hoang được tỏa sáng từ ông, nổi danh khắp thiên hạ, đây là sức mạnh mà ai nghe tới cũng phải sợ vỡ mật. Từ trước tới nay, nhà họ Ngô có câu nói thế này: Ai có sức mạnh Man Hoang, người đó sẽ có được thiên hạ. Nói cách khác là, một khi bạn có sức mạnh Man Hoang thì bạn sẽ trở thành Đấng tối cao của thiên hạ. Năm xưa, Ngô Lại chính là người đứng đầu thiên hạ. Mà bây giờ, nhà họ Ngô lại xuất hiện thêm một người sở hữu sức mạnh Man Hoang. Ngoài Ngô Lại ra, Ngô Bách Tuế chính là người thứ hai có sức mạnh Man Hoang. Đây thật là một chuyện có tính bùng nổ, người nhà họ Ngô vừa kinh ngạc đến không thể nào hoàn hồn được, vừa phấn khích đến nỗi sóng lòng đập miên man. Đương nhiên Tứ Đại Thiên Vương cũng biết đến sức mạnh Man Hoang. Bọn họ đều hiểu rõ đây là một sức mạnh vô cùng đáng sợ. Nguồn sức mạnh này bắt nguồn từ bản thân của người sở hữu, nó không bị mài mòn cạn kiệt như chân khí hay chân nguyên, nó là loại sức mạnh dùng mãi không hết, đồng thời nó cũng vô cùng dã man và thô bạo, lại càng nghịch thiên vô địch. Nó hoàn toàn xứng đáng là thần lực. Bây giờ, Ngô Bách Tuế lại sở hữu sức mạnh Man Hoang. Đương nhiên điều này khiến Tứ Đại Thiên Vương kinh hãi vô cùng. Người đàn ông bệnh tật càng cảm nhận được sâu sắc sức mạnh thần kì mà Ngô Bách Tuế phát ra, sắc mặt của lão lại trở nên vô cùng nghiêm trọng, lão nhìn chăm chăm Ngô Bách Tuế rồi trầm giọng hỏi: "Sao cậu lại có sức mạnh Man Hoang?" Ngô Bách Tuế nghe hỏi thì cuối cùng cũng chầm chậm thu lại đôi tay, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn người đàn ông bệnh tật rồi nhẹ giọng nói: "Có lẽ là ý trời". Chỉ mấy chữ mà ý nghĩa sâu xa. Ngô Bách Tuế bây giờ dường như hoàn toàn biến thành con người khác, hệt như anh đã siêu thoát khỏi tục thế, được gột rửa linh hồn. Ánh mắt anh vô cùng tinh nhanh sáng sủa, không nhiễm một chút tạp chất nào, giọng nói của anh lanh lảnh kì ảo như có thể lọc sạch tâm hồn của con người. Anh có được sức mạnh Man Hoang dã man nhất, nhưng thần thái của anh lại ung dung điềm tĩnh, anh hệt như một thế ngoại cao nhân, toàn thân toát ra hơi thở cao thâm. Ánh mắt của người đàn ông bệnh tật thâm trầm, lão nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm rồi u ám cất tiếng: "Bớt vờ vĩnh với tôi đi, dù cậu thật sự sở hữu sức mạnh Man Hoang thì đã sao? Tôi muốn xem thử sức mạnh Man Hoang có thật sự vô địch như trong truyền thuyết hay không". Người đàn ông bệnh tật hiểu biết về sức mạnh Man Hoang nhưng lão chưa từng được tự mình lĩnh giáo. Thân là cao thủ trên đỉnh, đương nhiên lão sẽ không sợ hãi cái gì mà sức mạnh khủng bố, vì lão luôn luôn tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình, truyền thuyết về sức mạnh Man Hoang càng kì ảo thì lão lại càng muốn khiêu chiến. Lão phải đàn áp tất cả các loại sức mạnh để trở thành người đứng đầu không gì có thể lung lay. Dứt lời, ánh mắt lão chợt lay động, lão chầm chậm mở hai bàn tay ra giơ lên trời, sau đó lão liền bắt đầu tích lực. Tích lực vô hình nhưng tiếng động nó gây ra vô cùng lớn, vụn đá xung quanh lăn long lóc, lá rụng dưới đất bay cả lên, bụi cát nhảy múa mù trời, cành cây rung rẩy không ngừng, vạn vật đều đang thay đổi. Dường như sức mạnh của vạn vật đều bị người đàn ông bệnh tật ngưng tụ vào thân mình, dần dần, khí thế trên người lão cuồn cuộn dâng trào, áo quần lão bay phấp phới, đôi mắt lão càng lúc càng đỏ, trong ánh mắt đó là sát khí ngùn ngụt. Lão lạnh lùng nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, sát khí trong mắt phóng ra, một lúc sau, lão xem chưởng như đao, chém về phía Ngô Bách Tuế. Nhưng lão không đơn giản là chém, mà hai chưởng của lão mãnh liệt chém liên tục và điên cuồng về phía Ngô Bách Tuế. Mỗi nhát chém đều vô cùng sắc bén và bao hàm chân nguyên mạnh mẽ. Trông giống như vô số lưỡi đao chân nguyên với sức mạnh nghịch thiên điên cuồng chém về phía Ngô Bách Tuế. "Đây là Vạn Nhẫn Chưởng mà tông chủ tự sáng tạo!", vừa nhìn thấy chiêu này của người đàn ông bệnh tật, sắc mặt Minh Vương liền thay đổi, kinh ngạc kêu lên. Nghe vậy thì Vũ Vương cũng không kìm được sửng sốt tiếp lời: "Đúng vậy, lần gần nhất tôi nhìn thấy tông chủ dùng chiêu này đã là mấy chục năm trước rồi. Không ngờ hôm nay lại còn được vinh hạnh chứng kiến Vạn Nhẫn Chưởng vô địch này một lần nữa". "Tông chủ đã dùng đến cả Vạn Nhẫn Chưởng rồi, dù Ngô Bách Tuế có dùng sức mạnh Man Hoang thì cũng khó thoát khỏi kiếp này", Lang Vương cũng phụ họa theo. Lão ta vô cùng tự tin vào Vạn Nhẫn Chưởng của người đàn ông bệnh tật, cho dù Ngô Bách Tuế có sức mạnh Man Hoang có thể đập nát trời đất thì Lang Vương vẫn tin chắc rằng Ngô Bách Tuế sẽ không đỡ nổi Vạn Nhẫn Chưởng. Vạn Nhẫn Chưởng là một bộ chưởng pháp mà người đàn ông bệnh tật đã tự sáng tạo ra trong mấy chục năm dốc lòng tu luyện. Chiêu này dung hợp hoàn mĩ tốc độ, thế tấn công, sức mạnh và chân nguyên của lão, lại còn là một chiêu thức giết người vô cùng mạnh mẽ. Bây giờ lão thi triển Vạn Nhẫn Chưởng chính là vì muốn giết chết Ngô Bách Tuế. Đương nhiên Ngô Bách Tuế sẽ không ngồi im chờ chết, cơ hồ như lúc người đàn ông bệnh tật vừa ra tay thì anh đã tích lực xong, anh bộc phát hết tất cả sức mạnh Man Hoang trong mình ra, trong chớp mắt khí tức này cuồn cuộn lan ra ngoài. Lúc Vạn Nhẫn Chưởng của người đàn ông bệnh tật liên tiếp bổ tới thì Ngô Bách Tuế cũng ra tay. Hai tay anh chưởng về phía trước rồi nhẹ nhàng huơ qua, nhìn động tác của anh rất chậm, như mấy ông cụ đánh Thái Cực Quyền vậy, nhưng thực tế hai tay của anh huơ một cách không nhanh không chậm trong hư không để lại những đường tàn ảnh, thoáng chốc, hàng nghìn tàn ảnh đó phóng ra, đón đỡ Vạn Nhẫn Chưởng của người đàn ông bệnh tật. Bịch bịch bịch! Hư không vang lên từng đợt tiếng lực khí kình va vào nhau, tàn ảnh từ hai chưởng của Ngô Bách Tuế mang sức mạnh Man Hoang bất tận hóa giải hết tất cả chưởng lực như vô số lưỡi đao bén phóng tới của người đàn ông bệnh tật, từng luồng chân nguyên trong hàng vạn lưỡi đao đó cũng đều bị hàng nghìn tàn ảnh của Ngô Bách Tuế trừ khử trong vô hình. Vạn Nhẫn Chưởng của người đàn ông bệnh tật lại không thể làm bị thương đến đầu ngón tay của Ngô Bách Tuế. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ngơ ngác, vô cùng chấn động. Còn Tứ Đại Thiên Vương thì hoàn toàn ngây ngốc. Họ đều biết Vạn Nhẫn Chưởng nghịch thiên đến cỡ nào, họ cũng kiên định tin rằng Ngô Bách Tuế sẽ bỏ mạng ngay dưới đòn công kích của Vạn Nhẫn Chưởng. Nhưng không ai ngờ Ngô Bách Tuế lại có thể dễ dàng hóa giải Vạn Nhẫn Chưởng của người đàn ông bệnh tật, sao bọn họ tin cho được? Người đàn ông bệnh tật thấy vậy thì ánh mắt chợt trầm lại, sát khí trong đó dâng trào lên. Lão lập tức chạy tới sát trước mặt Ngô Bách Tuế rồi chạy quanh Ngô Bách Tuế đánh vòng tròn, vừa đánh vòng tròn lão vừa thi triển Vạn Nhẫn Chưởng. Lần này, lão tung chiêu nhanh và dữ dội hơn, lưỡi đao lão bổ ra càng mạnh hơn, mỗi thế đao tay đều cuồn cuộn chân nguyên, hơn nữa lão càng khát máu hơn rồi, mỗi chưởng bổ ra đều như đao dài chém ngang, chém hết tầng tầng lớp lớp tàn ảnh trong tay Ngô Bách Tuế, chưởng nào cũng chí mạng. Người đứng xem lại một lần nữa cảm thấy ngột ngạt ghê gớm, thế tấn công của người đàn ông bệnh tật càng mạnh hơn khiến không khí xung quanh ngưng đọng, cảm giác áp bức bao trùm toàn cảnh, ai ai cũng cảm thấy hít thở khó khăn, thậm chí mí mắt còn hơi sụp xuống, nhưng mọi người vẫn dốc hết sức mở mắt ra để quan sát trận đấu. Người đàn ông bệnh tật chạy vòng 360 độ không chút kẽ hở, tấn công dày đặc từ mọi phương hướng lên người Ngô Bách Tuế, nhưng anh vẫn không hoảng không vội, chậm rãi tung ra sức mạnh Man Hoang động trời của mình. Nhưng lần này, biên độ múa tay của anh rộng hơn, trong lúc mở rộng thì tầng tầng lớp lớp tàn ảnh đó cũng đan vào nhau thành một tấm lưới lớn, dù người đàn ông bệnh tật có tấn công từ phía nào thì cũng bị tấm lưới này cản. Đây chính là uy lực của sức mạnh Man Hoang, nó vô ảnh vô hình nhưng lại có mặt ở khắp mọi nơi. Cả đại tự nhiên này, cả trời đất này, thậm chí cả hư không này đều là nguồn gốc năng lượng của nó, cũng là vũ khí của nó. Đúng là Vạn Nhẫn Chưởng của người đàn ông bệnh tật rất mạnh nhưng sức mạnh Man Hoang lại hệt như khắc tinh của nó. Chưởng lực Vạn Nhẫn Chưởng của ông có mạnh đến đâu, gặp sức mạnh Man Hoang cũng đều tan vào hư vô thôi. Dù người đàn ông bệnh tật có đánh nhanh, mạnh, hiểm đến đâu thì đều không công phá được sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế. Lão công kích toàn diện 360 độ, Ngô Bách Tuế đều có thể phòng thủ hoàn hảo, tóm lại lão không đánh Ngô Bách Tuế bị thương được. Sự thật này dần dần khiến tâm lí của người đàn ông bệnh tật không còn ổn định nữa. Cả đời này lão luôn ở thế mạnh, Chúa Tể của thiên hạ, lão muốn lấy mạng của ai đều dễ như trở bàn tay, nhưng Ngô Bách Tuế lại thoát khỏi lòng bàn tay của lão. Lão thi triển cả Vạn Nhẫn Chưởng rồi mà vẫn không thể đánh bại Ngô Bách Tuế được, đây là một cú đả kích cực lớn đối với lão. Vốn lão đã hùng hồn tuyên bố có thể đàn áp sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế, nhưng hiện thực lại cho lão một cú đấm vào mặt, dù lão có thể hiện hết bản lĩnh của mình để tấn công thì sức mạnh của lão đều như đánh vào hư không, không hề tạo ra chút ảnh hưởng nào với Ngô Bách Tuế. Lão không tin, càng không cam tâm. Thế nhưng, ngay lúc này Ngô Bách Tuế lại dừng động tác tay lại, đồng thời khàn giọng nói với người đàn ông bệnh tật một cách nhẹ bẫng: "Đến lúc kết thúc hết tất cả rồi". Dứt lời, thân hình Ngô Bách Tuế chợt cử động, dường như trong nháy mắt anh đã hóa thành viên đạn đại bác bắn thẳng về phía người đàn ông bệnh tật. Người đàn ông bệnh tật lập tức ngừng thế tấn công quay vòng, sau đó lùi ngay ra sau rất nhiều bước. Lão nhanh chóng hợp Vạn Nhẫn Chưởng của mình lại làm một, sau đó dung hợp nguồn năng lượng ngưng tụ này vào tay phải, nhắm chuẩn Ngô Bách Tuế rồi tung chưởng ra. Ngô Bách Tuế đang ở thế chạy về phía trước chợt thu quyền, tung một nắm đấm đánh thẳng về phía chưởng tay phải của người đàn ông bệnh tật. Ầm! Quyền và chưởng giao nhau, lực hợp vạn đao của người đàn ông bệnh tật tông vào sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế bùng lên một làn sóng dư âm khí kình cực mạnh. Đồng thời, sắc mặt của người đàn ông bệnh tật cũng thay đổi kịch liệt, trong cơ thể lão vọng ra từng tiếng vang giòn giã, xương cốt toàn thân lão đều vỡ nát hết trong tích tắc, thậm chí lục phủ ngũ tạng của lão cũng đều như bị nghiền nát. Phụt! Một giây sau, người đàn ông bệnh tật đột nhiên há miệng lớn phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn có mảnh vụn của nội tạng nữa. Sau đó, cơ thể của người đàn ông bệnh tật ngã về sau rồi đập mạnh xuống đất. Lão gục xuống thật rồi!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 268 Chương 271 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332 Chương 333 Chương 337 Chương 338 Chương 339 Chương 340 Chương 341 Chương 342 Chương 343 Chương 344
Chương sau