Chương trước
Chương sau
Người bước vào nhà tranh này tuổi tầm năm mươi mấy, da ngăm đen, cơ thể cao to, hắn để ria mép, mặc một bộ trường bào màu đỏ lửa, trong tay hắn đang ung dung chơi đùa với viên bi thép nhỏ vừa nhuốm đầy máu kia.

Đây là một vũ khí giết người đáng sợ mà trong tay hắn lại như viên bi thép thông thường. Trên thực tế, uy lực của bi thép này vô cùng phi phàm, vì nó là một linh khí, tên là Tỏa Hồn Châu.

Còn người đàn ông để ria mép này tên là Khổng Cao Dương, hắn là nhóm trưởng nhóm Linh Khí của Học viện U Minh.

Trong tám nhóm trưởng của tám nhóm lớn, thực lực của Khổng Cao Dương không phải là mạnh nhất nhưng địa vị của hắn lại vô cùng cao, vì hắn là người chuyên nghiên cứu và chế tạo linh khí. Tỏa Hồn Châu bây giờ hắn đang dùng là một linh khí cực kì có linh tính, cũng là vũ khí mà Khổng Cao Dương chuyên dùng.

Ngôi nhà tranh vốn dĩ tầm thường này bây giờ lại tràn ngập mùi máu tanh, dưới đất thi thể nằm ngổn ngang, cả cái đại sảnh hệt như chỗ chất thi thể. Nhưng Khổng Cao Dương như chẳng nhìn thấy mấy thứ này, hắn đi thẳng tới bên cạnh Ngô Bách Tuế, hắn cúi đầu xuống nhìn anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Cậu chính là Ngô Bách Tuế nhỉ?”

Giọng điệu hắn bình tĩnh, sắc mặc lạnh lùng, không mang bất kì biểu cảm gì.

Ngô Bách Tuế bị thương rất nặng, tuy đã nằm dưới đất nghỉ ngơi một chút nhưng cơ thể anh vẫn rất yếu ớt. Anh khẽ hé mắt ra nhìn Khổng Cao Dương, anh lấy hết sực lực để trả lời: “Đúng, ông là ai?”

Khổng Cao Dương lạnh lùng đáp: “Nhóm trưởng nhóm Linh Khí của Học viện U Minh – Khổng Cao Dương.”

Nghe thấy bốn chữ Học viện U Minh thì Ngô Bách Tuế lập tức cả kinh. Anh biết một khi mình rơi vào tay của Học viện U Minh thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Khổng Cao Dương vừa dứt lời thì có một đám người xộc thẳng tới bên ngoài cửa nhà tranh.

Đám người này chính là học viên của nhóm Linh Khí Học viện U Minh.

Khổng Cao Dương cũng không phí lời thêm, nghiêm giọng ra lệnh ngay: “Dẫn đi.”

Hai trong số những học viên đó lập tức xông vào trong nhà, đến bên cạnh Ngô Bách Tuế, bọn họ một người bên trái một người bên phải xách Ngô Bách Tuế lên, sau đó họ không nói không rằng nhanh chóng dẫn ra khỏi nhà tranh.

Gia Cát Thanh Thanh đứng trước cửa phòng ngủ, trước đó thì suýt bị cường bạo, sau thì đột nhiên chứng kiến đám người Vương Thạch chết thảm, trái tim cô ấy dường như đã trải qua một đợt sóng dữ. Nhưng, vì trước đây đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu chảy thành sông vô cùng tàn khốc ở nhà mình nên bây giờ cô ấy điều chỉnh tâm trạng rất nhanh. Chẳng mấy chốc cô ấy đã bình tĩnh trở lại, lúc Ngô Bách Tuế sắp bị bắt đi, cô ấy không hề do dự xông ra đồng thời hét vào mặt Khổng Cao Dương: “Các người muốn bắt anh ấy đi đâu?”

Tuy bây giờ Ngô Bách Tuế chẳng khác gì đồ vô dụng nhưng dù thế nào thì hiện tại anh cũng là hi vọng duy nhất của Gia Cát Thanh Thanh. Cô ấy đã mất đi tất cả, cô ấy chỉ mong Ngô Bách Tuế có thể trở thành người phi phàm như lời ông nội nói, báo thù cho gia tộc của mình. Thế nên cô ấy không thể trơ mắt nhìn Ngô Bách Tuế bị bắt đi.

Khổng Cao Dương liếc Gia Cát Thanh Thanh rồi lạnh lùng nói: “Đừng ép tôi giết phụ nữ.”

Rất rõ ràng, Khổng Cao Dương là kẻ máu lạnh vô tình, hắn giết người không ghê tay, vừa nãy hắn không giết Gia Cát Thanh Thanh hoàn toàn là vì hắn khinh thường việc giết một người phụ nữ tay trói gà không chặt.

Gia Cát Thanh Thanh nghe Khổng Cao Dương nói thì toàn thân run rẩy, cô ấy mở miệng ra định nói gì đấy nhưng rồi lại thôi.

“Em mặc kệ tôi đi.” Ngô Bách Tuế nghiêm túc nói với Gia Cát Thanh Thanh.

Gia Cát Viêm và Gia Cát Thanh Thanh đã cứu Ngô Bách Tuế ở biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên, nhưng nhà họ Gia Cát lại vì chuyện này mà gặp thảm kịch, cuối cùng Gia Cát Thanh Thanh vẫn cứu mình, dốc tâm chăm sóc mình. Ngô Bách Tuế thật lòng cảm kích Gia Cát Thanh Thanh, đồng thời cũng cảm thấy áy náy, anh đã liên lụy đến cả gia tộc Gia Cát, anh thật sự không muốn liên lụy Gia Cát Thanh Thanh thêm nữa.

“Đi!” Khổng Cao Dương lại một lần nữa ra lệnh.

Nói xong thì hắn liền dẫn cả đám người thản nhiên rời đi.

Gia Cát Thanh Thanh rất không muốn Ngô Bách Tuế bị đưa đi, cô ấy muốn ngăn cản nhưng lại hiểu rất rõ rằng chỉ với sức lực của mình cô ấy thì hoàn toàn không làm được gì. Ngược lại, nếu cô ấy cứ dây dưa thì chỉ khiến bản thân mất mạng oan uổng mà thôi.

Gia Cát Thanh Thanh thật sự vừa sốt ruột vừa bất lực.

“Nhóm trưởng Khổng, tốc độ của ông nhanh thật đó nhỉ?” Khổng Cao Dương vừa ra tới sân nhỏ của nhà tranh thì đột nhiên có một tiếng nói nhẹ nhàng vang tới.

Người nói chính là nhóm trưởng nhóm Gián Điệp – Nghiêm Lương.

Học viện U Minh tổn thất quá nặng nề ở nhà họ Gia Cát, Minh Vương vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, lão thề rằng phải tóm sống Ngô Bách Tuế, thế nên dường như lão huy động toàn lực lượng của Học viện U Minh.

Nhóm trưởng tám nhóm lớn của Học viện U Minh, ai ai cũng đều phi phàm hơn người, năng lực cá nhân của bọn họ mạnh, thực lực võ công mạnh, ở địa phương, bọn họ cũng có thế lực lớn mạnh của riêng mình. Ví như Chúc Vĩnh Thọ, lão ta là nhóm trưởng nhóm Ám Sát, đồng thời lão ta cũng là gia chủ của nhà họ Chúc, ở Giang Đông, lão ta chính là vua.

Lần này, các nhóm trưởng đều hiểu rõ Minh Vương xem trọng việc bắt được Ngô Bách Tuế này như thế nào, để trở thành người đầu tiên bắt được Ngô Bách Tuế, có thể nói là mấy nhóm trưởng đã vận động hết tất cả mạng lưới liên lạc của mình.

Tuy nhà tranh rất bí mật nhưng mấy vị nhóm trưởng cũng chẳng phải kẻ ăn chay, bọn họ đã dốc hết toàn lực thì tìm ra được nhà tranh cũng chẳng phải chuyện gì kì lạ.

Khổng Cao Dương nhìn Nghiêm Lương dẫn một đám người thong dong tới gần thì hắn không khỏi cười nói: “Ngại quá, ông chậm một bước rồi.”

Ai là người bắt được Ngô Bách Tuế trước thì người đó được tính là lập công đầu, thế nên các vị nhóm trưởng mới để tâm đến mức này. Mọi người đều hơi âm thầm thi tài với nhau.

Nhưng quan hệ giữa Nghiêm Lương và Khổng Cao Dương cũng được xem như khá tốt. Lần này Khổng Cao Dương nhanh chân đến trước, Nghiêm Lương cũng không quá để bụng, gã chỉ nói với Khổng Cao Dương một câu: “Tôi cứ tưởng mình là người đầu tiên, không ngờ ông lại đến trước một bước.”

Lúc hai người nói chuyện thì lại có thêm mấy nhóm nữa tới.

Học viện U Minh có tất cả tám nhóm lớn, trừ hai nhóm Ám Sát và Linh Khí đã chết tại trận ra thì bây giờ còn lại sáu nhóm lớn.

Bình thường các nhóm đều nước sông không phạm nước giếng, cũng chưa từng làm nhiệm vụ chung. Nhưng lần này, sáu nhóm lớn đều tề tựu tại căn nhà tranh ở vùng hoang vu này, đây được xem là chuyện hiếm thấy từ khi Học viện U Minh được thành lập tới nay.

Thế nên, sau khi đám người này tập trung với nhau thì không khỏi đứng nói chuyện phiếm một hồi.

“Được rồi, vẫn nên dẫn Ngô Bách Tuế về đã, dường như hiệu trưởng rất xem trọng Ngô Bách Tuế này đấy. Chúng ta đừng làm lỡ thời gian nữa.” Nghiêm Lương đề nghị.

Những nhóm trưởng khác nghe vậy thì liền gật đầu đồng ý.

Thế là cả nhóm người cất bước định rời đi.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói vô cùng mạnh mẽ vang lên: “Để Ngô Bách Tuế lại đó.”

Cùng với tiếng nói này, một đám người đông đen xuất hiện ở núi rừng phía trước, bọn họ bước nhanh về phía nhà tranh, cuối cùng cản ngay trước mặt đám người của Học viện U Minh.

Đám người này có hơn trăm người, khí thế của mỗi người đều phi phàm, cho dù đối mặt với đám người của Học viện U Minh, bọn họ cũng chẳng hề sợ sệt.

“Các người là ai?” Nghiêm Lương đứng ra, đanh giọng hỏi.

Trong các nhóm trưởng của Học viện U Minh, Nghiêm Lương là người gia nhập Học viện U Minh sớm nhất. Gã là nhân vật thuộc cấp nguyên lão của Học viện U Minh, nói một cách tương đối thì quyền hành và địa vị của gã là lớn nhất, thế nên gã có quyền lên tiếng.

Lời của Nghiêm Lương vừa dứt thì có một người đàn ông trung niên tướng mạo đứng đắn, khí chất mạnh mẽ trong hàng trăm người cản trước mặt đám người Học viện U Minh đứng ra, ông ta trầm giọng nói với Nghiêm Lương: “Nhà họ Ngô ở Yến Kinh, Ngô Hạc!”

Ngô Hạc là Chiến Thần của nhà họ Ngô, võ công cực kì cao, ông ta được xem là Đại Tông sư nổi danh lừng lẫy trong toàn nước.

Lần này Ngô Thiên cũng hết sức xem trọng việc của Ngô Bách Tuế, thế nên dường như nhà họ Ngô cũng đang dốc toàn lực để tìm Ngô Bách Tuế. Ngay đến Ngô Hạc ít khi xuất hiện lần này cũng đích thân ra trận.

Học viện U Minh là tổ chức hàng đầu trong nước, bọn họ không thèm để mắt tới những gia tộc lớn bình thường, nhưng đối với bọn họ mà nói thì nhà họ Ngô là một ngoại lệ. Vì nhà họ Ngô là gia tộc đứng đầu cả nước, có thực lực hùng hậu.

Mà Ngô Hạc thì danh tiếng đã vang khắp thiên hạ từ lâu rồi.

Thế nên, vừa nghe hết lời của Ngô Hạc thì sắc mặt của đám người Học viện U Minh chợt thay đổi.

Nghiêm Lương khựng lại chút rồi lên tiếng hỏi: “Các người cần Ngô Bách Tuế làm gì?” Nhà họ Ngô nội loạn, Ngô Bách Tuế đã bị nhà họ Ngô đá ra ngoài rồi, Nghiêm Lương biết rất rõ điều này.

Ngô Hạc thản nhiên trả lời: “Đây là chuyện của nhà họ Ngô chúng tôi, không cần phải giải thích với các người nhỉ!”

Ngô Hạc là Chiến Thần của nhà họ Ngô, thực lực của ông ta không có gì phải bàn cãi, đương nhiên ông ta có tư cách để kiêu ngạo. Dù ông ta biết Học viện U Minh không phải là chuyện nhỏ nhưng ông ta cũng không thèm đếm xỉa tới đám người của Học viện U Minh này.

Nhìn thấy Ngô Hạc bá đạo thế này, sắc mặt của Nghiêm Lương cũng trầm xuống, gã lạnh giọng nói: “Ngô Bách Tuế là người hiệu trưởng của chúng tôi chỉ mặt nói cần, chúng tôi không thể giao cậu ta cho ông được.” Giọng điệu của Nghiêm Lương không cho phép người ta nghi ngờ.

Ngô Hạc nghe vậy thì ánh mắt chợt lạnh lại, ông ta rút bảo kiếm của mình từ sau lưng ra, đồng thời cất giọng nói u ám: “Nếu đã như vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.