Chương trước
Chương sau
Cú đấm của Chúc Nguyên Bá mang theo khí thế cuồng bạo như dời non lấp biển, khiến cơ thể Nhất Bạch Sơn Tịch bay ngược ra ngoài, nhưng sau cùng, Nhất Bạch Sơn Tịch không ngã vật ra mà bình tĩnh đáp xuống đất, đứng thẳng người, khôi phục tư thế thản nhiên.

Dường như anh chẳng hề hấn gì, đứng thẳng tắp ở đó, thần thái sáng ngời, tư thế hiên ngang.

Cảnh tượng ấy khiến đám đông kinh ngạc tới đơ người.

Sau thoáng chốc, hội trường im lặng như tờ đột ngột huyên náo hẳn, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên:

“Trời ơi, tư thế ban nãy của Nhất Bạch Sơn Tịch khi đáp đất đẹp trai quá chừng luôn!”

“Đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ấy bị Chúc Nguyên Bá đấm một cú mà không hề ngã xuống!”

“Đúng rồi, cú đấm vừa nãy của Chúc Nguyên Bá cực kỳ kinh khủng, tôi cứ tưởng phen này Nhất Bạch Sơn Tịch cạp đất rồi, thật không ngờ là trông anh ta chẳng làm sao cả.”

“Mạnh như Tứ đại Kim Cang vẫn bị Chúc Nguyên Bá đấm chết tươi, thế mà Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn đỡ được, đúng là quá thần kỳ luôn.”

“Đúng rồi, chẳng trách anh ta cố chấp đòi giết Chúc Nguyên Bá, hóa ra người ta có võ công!”

Đến giờ khắc này, đám đông mới chợt hiểu hóa ra Nhất Bạch Sơn Tịch không phải văn sĩ đơn thuần, anh cũng có thành tựu không tồi trên phương diện võ thuật, đúng là văn võ song toàn!

Thế nhưng kỹ thuật vẽ tranh và tài năng âm nhạc của anh đã được tính là đỉnh cao nghệ thuật rồi, còn võ thuật của anh rốt cuộc thâm hậu đến mức nào thì mọi người không biết, vì thế, những lời nghi ngờ cũng vang lên:

“Ôi, vẫn không thể vui mừng quá sớm được, Nhất Bạch Sơn Tịch tuy chịu được cú đấm của Chúc Nguyên Bá, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc anh ta đủ thực lực để đánh bại Chúc Nguyên Bá.”

“Đúng thế, Chúc Nguyên Bá mà nổi khùng lên không phải chuyện tầm thường đâu, nhìn thế nào thì nhìn vẫn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch không phải đối thủ của Chúc Nguyên Bá.”

“Bất kể thế nào cứ xem trước đã, nếu anh ta cứ khăng khăng đòi phân tranh cao thấp với Chúc Nguyên Bá, vậy thì chúng ta cũng có thể chờ mong biểu hiện vượt ngoài kỳ tích của anh ta thôi.”

“Chúc anh ta may mắn nhé!”

Thực ra mọi người không dám hi vọng gì, chẳng qua vì Nhất Bạch Sơn Tịch và Chúc Nguyên Bá không tránh nổi một trận chiến quyết liệt, nên mọi người cũng chỉ hi vọng kỳ tích sẽ xảy ra, hi vọng Nhất Bạch Sơn Tịch có một chút xíu khả năng giành thắng lợi.

Hạ Mạt Hàn đứng cách đó không xa, ban nãy thấy Nhất Bạch Sơn Tịch bị Chúc Nguyên Bá đấm bay ra sau, cô sợ đến mức trái tim vọt lên tận cổ họng. May mà sau cùng hình như anh vẫn bình an vô sự, nhưng Hạ Mạt Hàn vẫn không dám yên tâm hoàn toàn. Hiển nhiên cô hiểu được, Tam thiếu gia “không gì không thể” này hóa ra còn biết võ thuật, chỉ có điều, đối thủ là Chúc Nguyên Bá. Rất khó để Hạ Mạt Hàn đặt lòng tin vào võ công của Nhất Bạch Sơn Tịch, trong lòng cô vẫn tràn ngập nỗi âu lo, không sao kiềm chế được.

Nhất Bạch Sơn Tịch đứng được hai giây rồi từ từ đi về phía Chúc Nguyên Bá trước ánh mắt chăm chú của đám đông. Bước chân của anh vững vàng, tư thế ngang nhiên, trong từng bước đi ẩn chứa sự tự tin như đang ngạo nghễ nhìn đời.

Chúc Nguyên Bá nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch tiến lại gần mà ánh mắt cũng thay đổi, hắn ta nhìn chằm chằm vào Nhất Bạch Sơn Tịch, nghiến răng nghiến lợi: “Thật không ngờ mày vẫn đỡ được một cú đấm của tao!”

Lần này Chúc Nguyên Bá thật sự kinh ngạc, cú đấm ban nãy của hắn ta vừa bất ngờ vừa có uy lực khủng khiếp, cho dù đối phương là cao thủ tuyệt đỉnh cũng khó mà đỡ nổi. Thế nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch đã đỡ được, thậm chí anh đi lại vẫn rất thản nhiên, dường như không hề bị thương, làm sao mà Chúc Nguyên Bá không kinh ngạc cho được.

Nhất Bạch Sơn Tịch đến trước mặt Chúc Nguyên Bá, dừng bước rồi điềm nhiên nói: “Tao thừa nhận, sức lực của mày rất lớn đấy, thế nhưng, muốn đánh tao bị thương, chừng ấy còn lâu mới đủ.”

Ngông cuồng, quá ngông cuồng!

Chúc Nguyên Bá nghe thấy câu này mà lửa giận bị khơi lên lần nữa, hắn ta quên cả ngạc nhiên, chỉ gầm lên đầy giận dữ với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tiên sư cha mày!”

Nói xong, hắn ta siết chặt nắm đấm, dồn sức vung về phía Nhất Bạch Sơn Tịch một lần nữa.

Đúng vào lúc này, Chúc Vĩnh Tôn đột nhiên có động thái, ông ta chắn được Chúc Nguyên Bá vừa mới cử động rồi nhìn về phía Nhất Bạch Sơn Tịch, nghiêm túc nói: “Nhất Bạch Sơn Tịch, tôi khuyên cậu đừng khiêu chiến cháu trai tôi nữa, nếu không, đợi khi nó nổi khùng lên, tôi sợ chính cậu cũng không biết bản thân mình đã chết thế nào đâu.”

Lúc này Chúc Vĩnh Tôn đã không còn vẻ cung kính và dè dặt với Nhất Bạch Sơn Tịch như ban đầu nữa, lời nói của ông ta tuy nghe qua có vẻ là tốt bụng khuyên can, nhưng thực chất là âm thầm uy hiếp.

Nhất Bạch Sơn Tịch không buồn liếc mắt nhìn Chúc Vĩnh Tôn một cái đã lạnh giọng đáp: “Hắn ta đánh chết được tôi tức là hắn ta có bản lĩnh.”

Lòng kiên nhẫn của Chúc Vĩnh Tôn cuối cùng cũng không còn nữa. Những gì nên khuyên ông ta đã khuyên rồi, nếu Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn cố chấp tự lao đầu vào chỗ chết, ông ta cũng không cần khách sáo nữa. Chúc Vĩnh Tôn gật đầu, hờ hững nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Được rồi, nếu đã như thế, tôi cũng không lo chuyện bao đồng thêm.”

Nói xong, ông ta lùi về sau mấy bước, không chặn đường Chúc Nguyên Bá nữa.

Chúc Nguyên Bá nhìn về phía Chúc Vĩnh Tôn và hỏi: “Bác, bây giờ cháu đánh nó được rồi phải không ạ?”

Chúc Vĩnh Tôn đáp: “Tùy ý cháu.”

Nghe vậy, khí thế mạnh mẽ của Chúc Nguyên Bá lập tức bộc phát, hắn ta không hề do dự xông tới trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, vung nắm đấm về phía anh.

Nắm đấm này vô cùng khủng khiếp, khí thế như sấm sét giáng xuống.

Chúc Nguyên Bá đã phải nhẫn nhịn quá lâu, lần này cuối cùng có thể ra tay tùy ý. Hắn ta giống như cơn lũ ập tới, như gió lốc nổi lên, như núi lửa phun trào, mang theo sức mạnh vô tận ào về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.

Đám đông có mặt ở đó im phăng phắc, nín thở nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.

Ai nấy vã mồ hôi hột thay Nhất Bạch Sơn Tịch.

Nhưng họ chỉ thấy, khi nắm đấm của Chúc Nguyên Bá sắp đụng tới Nhất Bạch Sơn Tịch, anh đột nhiên lắc mình, nhanh chóng và dứt khoát tránh được cú đấm trí mạng của Chúc Nguyên Bá.

Nắm đấm của Chúc Nguyên Bá rơi vào khoảng không, nhưng chưa dừng lại được nửa giây, hắn ta đã tiếp tục vung nắm đấm về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.

Lần này, Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn không tiếp chiêu, anh chỉ nhanh chóng tránh né, khiến cú đấm thứ hai của Chúc Nguyên Bá lại đấm vào khoảng không.

Tốc độ né đòn của Nhất Bạch Sơn Tịch nhanh đến mức người bên cạnh dùng mắt thường khó lòng nắm bắt kịp.

Cứ như thế, trước ánh mắt chăm chú của đám đông, Chúc Nguyên Bá và Nhất Bạch Sơn Tịch diễn một màn đấu đá “anh đánh thì tôi né”, Chúc Nguyên Bá phừng phừng phẫn nộ vung tay, điên cuồng đấm vào Nhất Bạch Sơn Tịch hết lần này đến lần này. Nhất Bạch Sơn Tịch vừa tránh vừa né, từ đầu đến cuối không hề ra tay, nhưng cũng không bị thương một chút nào bởi những đòn đánh của Chúc Nguyên Bá.

Đám đông trong sân vận động hoa hết cả mắt vì những đòn đánh và né tránh tới lui của hai người này, trong lòng họ cũng nảy ra ý nghĩ chấn động, âm thanh rì rầm bàn luận bắt đầu nổi lên:

“Không ngờ Nhất Bạch Sơn Tịch có thể đọ sức cùng Chúc Nguyên Bá lâu đến vậy.”

“Đúng rồi, tôi còn tưởng anh ta sẽ bị giết trong chớp mắt luôn đấy!”

“Nhưng mà Nhất Bạch Sơn Tịch rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy, tại sao anh ta cứ né mãi thế?”

“Ai mà biết được, tôi nghĩ có lẽ anh ta không đánh lại được Chúc Nguyên Bá nên cố tình câu kéo thời gian ấy nhỉ?”

“Nhất Bạch Sơn Tịch, anh phải cố lên nha!”

Đám đông trong sân trở nên căng thẳng. Nhất Bạch Sơn Tịch có thể xoay vần cùng Chúc Nguyên Bá lâu đến vậy nên mọi người không khỏi ôm hi vọng với anh, nhưng vì Nhất Bạch Sơn Tịch không chịu phản đòn, họ lại cảm thấy sốt ruột.

Hạ Mạt Hàn còn căng thẳng hơn những người khác, cô cảm thấy Nhất Bạch Sơn Tịch đang làm một việc nguy hiểm, chỉ cần lơ đễnh một chút là thịt nát xương tan. Mỗi cú đấm của Chúc Nguyên Bá đáng sợ như thế, Nhất Bạch Sơn Tịch đã tránh né rất nhiều lần, như nếu Chúc Nguyên Bá cứ đấm như vậy thì kiểu gì cũng có lúc Nhất Bạch Sơn Tịch không tránh được. Hạ Mạt Hàn rất sợ anh xảy ra chuyện.

Một người luôn điềm nhiên như Chúc Vĩnh Tôn lúc này cũng phải nheo mắt chăm chú nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch. Thần thái của ông ta vô cùng kín đáo, không ai có thể đoán được suy nghĩ, nhưng hiển nhiên, ông ta vẫn luôn quan sát Nhất Bạch Sơn Tịch, dường như muốn nhìn thấu con người anh.

Thời gian như bị kéo giãn ra, cuộc đấu dường như đã kéo dài rất lâu.

Nắm đấm của Chúc Nguyên Bá cứ rơi vào khoảng không hết lần này đến lần khác khiến lửa giận của hắn ta vốn đã cháy đượm nay càng thêm hừng hực. Hắn trở nên rất cuồng bạo, lực cũng càng lúc càng mạnh hơn, giống như một con thú bị tiêm thuốc kích thích, không biết mệt mỏi.

Nhất Bạch Sơn Tịch thì ngược lại, từ đầu đến cuối anh vẫn cứ ung dung và nhàn nhã, nếu nói Chúc Nguyên Bá giống một con bò điên thì Nhất Bạch Sơn Tịch chính là võ sĩ đấu bò, trông anh khá bị động, nhưng thực chất lại là người chủ động dẫn dắt Chúc Nguyên Bá, trêu đùa Chúc Nguyên Bá quay mòng mòng. Nhất Bạch Sơn Tịch vừa tránh né vừa thản nhiên cất lời: “Mày chỉ có thế này mà cũng đòi giết tao?”

Câu thách thức này như một thùng dầu sôi sùng sục tạt mạnh vào đống lửa trong lòng Chúc Nguyên Bá.

Phừng!

Lửa giận bốc lên!

Hai mắt Chúc Nguyên Bá đỏ ngầu, nhãn cầu như sắp nứt ra, hắn ta gầm lên với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tao muốn mày chết!”

Dứt lời, khí thế của hắn ta bùng nổ, đòn tấn công càng lúc càng mãnh liệt.

Vù vù vù!

Hết cú đấm này đến cú đấm khác mang theo cơn gió xẹt qua, xé rách bầu không khí, phát ra âm thanh vù vù khiến ai nấy khiếp hãi. Trong cơ thể Chúc Nguyên Bá ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, chỉ cần hắn ta ra oai, thứ sức mạnh như vô cùng vô tận đó sẽ ào ào tràn ra, dường như có thể hủy diệt đất trời. Hắn ta mang theo nguồn sức mạnh ấy không ngừng tấn công Nhất Bạch Sơn Tịch.

Dưới những đòn tấn công mạnh mẽ của Chúc Nguyên Bá, Nhất Bạch Sơn Tịch bắt đầu không ngừng lùi về sau.

Nhìn thấy cảnh ấy, đám đông có mặt tại sân thể thao lại bắt đầu căng thẳng. Thực ra ban nãy họ vẫn ôm chút hi vọng, mong Nhất Bạch Sơn Tịch trừ hại cho dân, đánh bại tên ác bá Chúc Nguyên Bá này, nhưng tình cảnh trước mắt không quá lạc quan. Hiển nhiên Nhất Bạch Sơn Tịch đang ở trong tình thế bất lợi, anh hoàn toàn bị Chúc Nguyên Bá chèn ép, không chừa chỗ nào để phản công. Nhất Bạch Sơn Tịch bại trận chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Sống lưng của mọi người thẳng đơ ra, dây thần kinh căng lên.

“Làm thế nào đây, Tiểu Mạt, bây giờ đến cả Tam thiếu gia cũng sắp chết trong tay Chúc Nguyên Bá rồi!” Cảm nhận được uy thế trái lẽ thường của Chúc Nguyên Bá, Hoàng Quý Lan sợ vỡ mật. Bà ta coi Tam thiếu gia như vị cứu tinh, nhưng Tam thiếu gia nhiều lần ngăn cản Chúc Nguyên Bá rời khỏi đây, khăng khăng đòi đấu cùng Chúc Nguyên Bá; bây giờ vào trận đánh thì Tam thiếu gia lại có vẻ đánh không lại, Hoàng Quý Lan lo chết đi được.

Hạ Mạt Hàn cũng lộ rõ vẻ âu lo, nhưng sự việc đã đến nước này, cô không thể thay đổi được điều gì, chỉ đành lặng lẽ cầu nguyện, cầu nguyện cho mọi việc đừng trở nên tệ hại hơn, cầu nguyện cho Nhất Bạch Sơn Tịch bình an vô sự.

Cuộc đấu vẫn đang tiếp diễn, nhưng càng lúc càng thêm đáng sợ vì Chúc Nguyên Bá càng lúc càng kịch liệt, nguy hiểm và phẫn nộ hơn. Chỉ trong một lát mà hắn ta đã vung ra vô số nắm đấm, đánh đến mức Nhất Bạch Sơn Tịch không còn đường để thối lui, Chúc Nguyên Bá hung hãn vung ra cú đấm sau cùng, cũng là cú đấm mạnh nhất.

Cú đấm này mang theo khí thế như núi lở biển gầm, tích lũy toàn bộ sức mạnh của Chúc Nguyên Bá, vung thẳng tới trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch.

Đường lui của Nhất Bạch Sơn Tịch đã bị chặn, anh cũng không tránh né nữa, đối diện với cú đấm mang uy lực rất nghịch lý này, anh không chần chừ thêm, vung bàn tay ra đón lấy cú đấm của Chúc Nguyên Bá.

Ầm!

Quyền chưởng va chạm!

Chúc Nguyên Bá như một pho tượng đá dựng trên nền đất, không hề nhúc nhích.

Mà Nhất Bạch Sơn Tịch thì một lần nữa bay ngược ra ngoài, thân thể anh vút lên không trung, vẽ ra một vòng cung, sau cùng đáp đất trên sân khấu ở trung tâm của sân thể thao.

Lần này, Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn chưa ngã xuống, anh vẫn hạ cánh rất vững vàng.

Nhưng hi vọng của đám đông ở đó đã hoàn toàn biến mất, ban nãy Nhất Bạch Sơn Tịch và Chúc Nguyên Bá so tài chính diện đã đủ cho thấy Chúc Nguyên Bá là kẻ vô địch, Nhất Bạch Sơn Tịch mạnh thế hay mạnh nữa cũng không phải đối thủ của hắn ta.

Đám đông ỉu xìu, ủ rũ, lòng dạ lạnh lẽo.

“Bây giờ mày còn dám coi thường tao nữa không?” Chúc Nguyên Bá hai mắt đỏ ngầu, nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch trên sân khấu, tức giận nói.

Nhất Bạch Sơn Tịch điềm nhiên đáp: “Chỉ dùng sức mạnh một cách ngang ngược sẽ không có tác dụng gì đâu, hôm nay, tao sẽ cho mày chứng kiến thế nào là võ công thật sự.”

Dứt lời, Nhất Bạch Sơn Tịch đột nhiên phát lực, chỉ trong thoáng chốc, quần áo trên người anh bay phần phật, dường như có làn sương trắng đang vây xung quanh cơ thể.

Bụp bụp bụp!

Bóng bay trên sân khấu đồng loạt nổ tan tác sau khi khí thế mạnh mẽ của Nhất Bạch Sơn Tịch tỏa ra.

Tiếng nổ rõ mồn một vô cùng chói tai vang vọng sắp sân vận động, như đốt pháo hoa.

Hạ Khánh Chi im lặng suốt từ nãy đến giờ thấy cảnh ấy bỗng trợn trừng hai mắt, lầm bầm như không tin: “Nội kình bộc phát ra ngoài, cậu ta, cậu ta là Tông sư!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.