Chương trước
Chương sau
Hạ Mạt Hàn rất muốn biết rốt cuộc nhân vật gần như hoàn hảo như Nhất Bạch Sơn Tịch có vẻ ngoài thế nào, đây là mong muốn xuất phát từ lòng hiếu kỳ của cô. Ngày hôm qua Hạ Mạt Hàn cũng chưa có ý nghĩ mãnh liệt muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, nhưng hôm nay, sau khi trải qua nhiều chuyện, rõ ràng cô đã có hứng thú muốn tìm hiểu về Nhất Bạch Sơn Tịch.

“Nguyện vọng của cô chính là cái này?” Nhất Bạch Sơn Tịch chậm rãi mở miệng hỏi.

Hạ Mạt Hàn gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt anh.”

Nhất Bạch Sơn Tịch lạnh nhạt nói: “Nguyện vọng này không có lợi gì cho cô, cô đổi nguyện vọng khác đi!”

Đương nhiên Hạ Mạt Hàn hiểu rõ Nhất Bạch Sơn Tịch có bản lĩnh ngập trời, gần như không gì không thể, cho dù cô muốn tiền, công việc hay nhà, đối phương nhất định có thể giải quyết dễ dàng nhưng Hạ Mạt Hàn đã nhận ân tình to lớn của Nhất Bạch Sơn Tịch nên không thể lòng tham không đáy mà yêu cầu đối phương giúp mình nhiều hơn. Cô không thể chủ động yêu cầu người khác giúp. Vì vậy, cô kiên trì nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tôi chỉ có nguyện vọng này, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh.”

Nhất Bạch Sơn Tịch lắc đầu: “Không được.”

Hạ Mạt Hàn méo miệng nói: “Chẳng phải anh nói dù là nguyện vọng gì cũng thỏa mãn tôi sao?”

Nhất Bạch Sơn Tịch nghiêm túc trả lời: “Tôi có thể thỏa mãn nguyện vọng này của cô, nhưng không phải bây giờ, đợi tới khi thích hợp, tôi sẽ tự cho cô nhìn thấy khuôn mặt mình.”

Nghe thấy vậy, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Hạ Mạt Hàn, cô thực sự rất tò mò về Nhất Bạch Sơn Tịch, bây giờ cô cực kỳ muốn nhìn xem rốt cuộc người đàn ông như thần này có vẻ ngoài thế nào. Nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch đã nói vậy rồi, dù cô có khao khát muốn thấy cũng không tiện nói gì thêm nên đành nhẹ giọng đồng ý: “Được.”

Nói chuyện xong, Hạ Mạt Hàn rời khỏi biệt thự.

Lần này Lý Xương Thịnh vẫn đích thân đưa Hạ Mạt Hàn về nhà.

“Tiểu thư Hạ, chi nhánh công ty ở Tây Nguyên của tôi vẫn thiếu một vị phó giám đốc, không biết tiểu thư Hạ có hứng thú với chức vị này không?” Trên đường, Lý Xương Thịnh mở miệng hỏi Hạ Mạt Hàn trước.

Vừa nghe xong, Hạ Mạt Hàn gần như lập tức mở miệng từ chối theo bản năng: “Chủ tịch Lý, ông đừng nói đùa, tôi nào có năng lực đảm nhận chức phó giám đốc công ty Xương Thịnh.”

Phó giám đốc chi nhánh công ty Xương Thịnh ở Tây Nguyên là chức vị cực kỳ cao, người bình thường sao có thể đảm nhiệm được. Hạ Mạt Hàn biết năng lực của mình đến đâu, cô không dám mơ mộng hão huyền một bước lên trời. Hơn nữa, không có công lao thì không nhận lộc, dù chuyện này là ý của Lý Xương Thịnh hay do Nhất Bạch Sơn Tịch mở lời thì tóm lại đều là lợi ích khi có quen biết Nhất Bạch Sơn Tịch. Nhưng Hạ Mạt Hàn không muốn tiếp tục nhận ân huệ của Nhất Bạch Sơn Tịch nữa, há miệng mắc quai mà, làm vậy chẳng khác nào lòng tham không đáy. Hạ Mạt Hàn không thể làm một người tham lam như vậy.

Lý Xương Thịnh từ tốn mở miệng nói: “Tiểu thư Hạ đừng khiêm tốn, tôi đã điều tra thông tin về cô, tôi biết tiểu thư Hạ là người có năng lực làm việc rất xuất sắc, đặc biệt là trong lĩnh vực thiết kế. Dù tính trong cả thành phố Tây Nguyên, tiểu thư Hạ cũng là một trong những người giỏi nhất, chắc chắn ta cô có tư cách đảm nhiệm vị trí phó giám đốc.”

Đó là chức vị không phải cô có được nhờ bản thân cố gắng nên dù Hạ Mạt Hàn ngồi vào ghế phó giám đốc cũng bất an. Cô không suy nghĩ gì thêm mà nghiêm túc từ chối luôn: “Cảm ơn ý tốt của chủ tịch Lý, tôi xin nhận, nhưng tôi không đảm nhiệm nổi công việc này, ông hãy mời người tài giỏi hơn!”

Lý Xương Thịnh nhận ra sự cương quyết của Hạ Mạt Hàn, ông cũng không miễn cưỡng nữa mà nói với Hạ Mạt Hàn: “Thôi được, nhưng nếu cô thay đổi ý kiến thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Bốn giờ chiều, Hạ Mạt Hàn trở về căn nhà trệt.

Sau khi đưa cô về nhà, Lý Xương Thịnh lập tức rời đi.

Hạ Mạt Hàn bước vào nhà, cô vừa đến phòng Hoàng Quý Lan đã chạy tới, mặt mũi hưng phấn hỏi: “Tiểu Mạt, con gặp Tam thiếu gia chưa?”

Hạ Mạt Hàn gật đầu đáp: “Vâng, con gặp rồi.”

Hoàng Quý Lan lập tức hồi hộp hỏi: “Thế nào? Có phải cậu ấy có ý với con không? Con có đồng ý để cậu ấy theo đuổi không?”

Hạ Mạt Hàn nhếch miệng, đáp lại một câu: “Sao người ta có thể để mắt đến con được.”

Tuy nói như vậy nhưng thực ra trong lòng Hạ Mạt Hàn cũng tiếc nuối, cô cứ nghĩ sau khi nhìn thấy bức tranh “Người đẹp áo lam”, Tam thiếu gia có ý gì đó với mình. Nhưng ai ngờ, Tam thiếu gia chính là Nhất Bạch Sơn Tịch, anh giúp cô chỉ vì giải quyết sự phiền phức anh gây ra cho cô. Kết quả này khiến Hạ Mạt Hàn khó tránh khỏi thất vọng. Hơn nữa, Hạ Mạt Hàn có thể cảm nhận được Nhất Bạch Sơn Tịch không hề có ý với cô, ngay cả cô muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh anh cũng từ chối nhiều lần. Sự lạnh lùng của anh cũng khiến Hạ Mạt Hàn bị đả kích một chút.

Hoàng Quý Lan cau mày nói: “Nếu đã không để mắt đến con thì vì sao cậu ấy lại giúp chúng ta như vậy?”

Hạ Mạt Hàn giải thích: “Tam thiếu gia là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, chẳng phải hôm qua con có tham gia triển lãm tranh sao? Nhất Bạch Sơn Tịch coi con như tư liệu sống, vẽ một bức tranh cho con, anh ấy biết bức tranh này gây phiền phức cho con nên mới cho người giải quyết.”

Nghe xong, khuôn mặt Hoàng Quý Lan không giấu được vẻ thất vọng. Bà ta ở nhà hưng phấn kích động, cực kỳ trông mong, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sắp lên như diều gặp gió, nhưng ai ngờ Tam thiếu gia chỉ vì vẽ một bức tranh lấy Hạ Mạt Hàn làm tư liệu thực tế mà giúp mẹ con họ. Hạ Mạt Hàn và Tam thiếu gia không hề có quan hệ gì thân thiết hơn, kết quả này đúng là sự đả kích to lớn với Hoàng Quý Lan!

Hoàng Quý Lan ngừng mấy giây rồi mới mở miệng thử hỏi: “Vậy hôm nay cậu ấy tìm con có cho con lợi ích gì không?”

Hạ Mạt Hàn trả lời đúng sự thật: “Anh ấy có ý này nhưng con không đồng ý, dù sao anh ấy đã giúp chúng ta rồi, con không dám đòi hỏi gì thêm.”

Hoàng Quý Lan mất hứng: “Đứa nhỏ này, con ngốc thật, có gì mà không dám, người ta có tiền, chỉ bố thí một chút da lông cho chúng ta cũng đủ để chúng ta ăn cả đời.”

Hạ Mạt Hàn hiểu Hoàng Quý Lan chỉ biết đến tiền, vì vậy cô cũng lười tranh cãi với Hoàng Quý Lan mà về thẳng phòng mình.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt Hàn thức dậy rồi trang điểm nhẹ, ăn diện một chút. Sau khi ăn sáng xong, cô nói với Hoàng Quý Lan: “Hôm nay con ra ngoài tìm việc, trưa nay chắc con không về ăn cơm đâu.”

Hoàng Quý Lan than ngắn thở dài: “Con cần gì phải vội tìm việc thế?”

Hạ Mạt Hàn nghiêm túc nói: “Chúng ta sắp hết tiền rồi, không tìm việc thì hít không khí mà sống à?” Hạ Mạt Hàn không xin tiền bố mình, tất cả gia sản của cô và Hoàng Quý Lan chỉ còn hơn 10 nghìn, chút tiền này không chống đỡ được bao lâu, Hạ Mạt Hàn nghĩ nhất định phải nhanh chóng tìm việc.

Hoàng Quý Lan giải thích cho Hạ Mạt Hàn nghe: “Con nghĩ kỹ xem, giờ con tìm việc lần nữa, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn, chút tiền này đủ dùng không?”

Hạ Mạt Hàn không biết nói gì: “Nhưng cũng phải tìm việc chứ, nếu không ở nhà ngồi ăn chờ chết sao?”

Hoàng Quý Lan tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Sao con không hiểu ý mẹ thế, con tìm việc cũng không thay đổi được gì. Nhưng nếu con tìm được người chồng tốt, chúng ta sẽ đổi đời. Vì vậy, nhân lúc còn có chút hào quang do Tam thiếu gia cho, con mau tìm một người chồng tốt đi!”

Với Hoàng Quý Lan, tìm một con rể tốt là việc vô cùng cấp bách, bà ta thực sự không muốn sống những ngày tháng nghèo khổ nữa.

Hạ Mạt Hàn vừa nghe đã không chịu nổi. Cô không muốn nhiều lời mà nói thẳng: “Vậy mẹ tìm một kẻ có tiền mà gả đi!”

Nói xong, Hạ Mạt Hàn rời khỏi nhà.

“Đứa nhỏ này, mẹ lớn tuổi rồi, có ai thèm chứ. Nếu thực sự có ông chủ lớn coi trọng mẹ, mẹ cũng bằng lòng gả!” Quý Lan nhìn bóng lưng Hạ Mạt Hàn, bất mãn lầm bầm một câu.

Hạ Mạt Hàn không để ý tới Hoàng Quý Lan. Cô rời khỏi phòng bếp, băng qua sân mở cửa sắt ra.

Ầm ầm ầm!

Hạ Mạt Hàn vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng động cơ vang lên khắp ngõ.

Hoàng Quý Lan ở trong nhà giật mình, bà ta lập tức chạy ra, kích động hỏi Hạ Mạt Hàn đứng ở cửa: “Có phải lại có con nhà giàu theo đuổi con không?”

Hạ Mạt Hàn mím môi không trả lời.

Đầu ngõ có mấy chục chiếc siêu xe lao vùn vụt tới, không lâu sau đã đỗ trước mặt Hạ Mạt Hàn.

Ngay sau đó, mấy chục cậu ấm xuống xe.

Những cậu ấm này đều là thành viên của Hiệp hội siêu xe thể thao, trong đó đa số là những người hôm qua Hạ Mạt Hàn gặp. Người dẫn đầu là hội phó – Phạm Nhất Minh.

Bên cạnh Phạm Nhất Minh có một người đi đứng nghênh ngang.

Đây là một người đàn ông hơn 30 tuổi khá cường tráng, vóc người vạm vỡ, trông gần giống như con trâu đen thở phì phò. Nhưng thân phận của hắn ta rất bất phàm, hắn ta là đại thiếu gia nhà họ Chúc, đồng thời cũng là hội trưởng Hiệp hội siêu xe thể thao – Chúc Nguyên Bá.

Nhà họ Chúc ai ai cũng rất khiêm tốn, nhưng Chúc Nguyên Bá này là một ngoại lệ. Hắn ta là thủ lĩnh đám thiếu gia nhà giàu đời thứ hai ở Giang Đông, sở dĩ hội siêu xe có thể ngang ngược ở Giang Đông là vì có Chúc Nguyên Bá chống lưng, Chúc Nguyên Bá hoành hành hết Hải Châu rồi lại tới những thành phố khác ở Giang Đông.

Chúc Nguyên Bá rất nổi tiếng ở Giang Đông, hắn ta còn được người khác gọi là quỷ gian ác.

Những chuyện vô liêm sỉ hắn ta làm trong bao năm nay nhiều không kể xiết, quả xứng với cái tên quỷ gian ác.

Chúc Nguyên Bá và Phạm Nhất Minh dẫn đầu, theo sau là những thiếu gia nhà giàu khác.

“Tiểu thư Hạ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy nhỉ?” Phạm Nhất Minh tới gần Hạ Mạt Hàn, mở miệng nói.

Đều là thiếu gia trong gia đình có tiền có thế nhưng đám người này khác một trời một vực với Tam thiếu gia. Hạ Mạt Hàn nhìn thấy đám người này là đã phản cảm, cô lạnh lùng hỏi: “Tại sao các anh lại tới đây?”

Phạm Nhất Minh giải thích: “Là vậy, sau khi nhìn thấy bức tranh “Người đẹp áo lam”, hội trưởng của chúng tôi cực kỳ thích cô. Vì vậy anh ấy đặc biệt bảo tôi dẫn anh ấy đến gặp cô.”

Phạm Nhất Minh vừa nói vừa chỉ vào Chúc Nguyên Bá ở bên cạnh.

Chúc Nguyên Bá nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn rồi nói thẳng: “Tiên nữ, tôi yêu em, em làm vợ tôi được không?”

Vừa dứt lời, Chúc Nguyên Bá đã bộc lộ IQ của mình. Tuy hắn ta đã hơn 30 tuổi nhưng rõ ràng giọng điệu nói chuyện rất ngây thơ, không khác gì đứa trẻ 10 tuổi.

Trên thực tế, Chúc Nguyên Bá đúng là kẻ kỳ lạ, từ nhỏ hắn ta đã khác người, chỉ có thể nói rằng, hắn ta khác người ngay từ khi ở trong bụng mẹ. Người khác đều được mẹ mang thai mười tháng sinh ra, nhưng Chúc Nguyên Bá lại khác, lúc mẹ hắn ta mang thai tháng thứ mười, hắn ta vẫn chưa thành hình, hắn ta ở trong bụng mẹ một năm rưỡi mới ra đời.

Sự ra đời như kỳ tích của hắn ta đã định sẵn Chúc Nguyên Bá không tầm thường.

Hắn ta không chỉ phát triển chậm trong bụng mẹ mà sau khi sinh ra càng phát triển chậm hơn, lúc 18 tuổi, hắn ta không khác gì học sinh tiểu học, hiện tại đã hơn 30 tuổi hắn ta mới có vóc người và vẻ ngoài như người trưởng thành. Có điều, đầu óc của hắn ta còn phát triển chậm hơn cơ thể, đến giờ tâm trí của hắn ta vẫn chưa trưởng thành, IQ giống một đứa trẻ 10 tuổi. Vì vậy, từ khi sinh ra đến giờ hắn ta vẫn luôn độc thân, bởi trong quan niệm của hắn ta, hắn ta cảm thấy mình còn nhỏ, không muốn kết hôn.

Tối hôm qua, Phạm Nhất Minh cho Chúc Nguyên Bá xem bức tranh “Người đẹp áo lam”. Vừa nhìn thấy người đẹp trên bức tranh, trái tim của Chúc Nguyên Bá lập tức đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên hắn ta có cảm giác rung động, hắn ta coi Hạ Mạt Hàn như tiên nữ, cả buổi tối, hắn ta chỉ toàn nghĩ đến Hạ Mạt Hàn.

Lúc đó, Chúc Nguyên Bá đã quyết tâm muốn lấy Hạ Mạt Hàn làm vợ.

Vì vậy sáng sớm hôm nay, Chúc Nguyên Bá bèn dẫn người chạy tới ngõ Ngọ Tử.

“Tiểu Mạt, con đừng đồng ý với cậu ta! Vừa nhìn đã biết cậu ta là thằng ngốc.” Tuy Hoàng Quý Lan thấy tiền là sáng mắt nhưng bà ta có ám ảnh rất nghiêm trọng về kẻ ngốc. Hiện tại bà ta ghét những kẻ ngốc nhất, đương nhiên sẽ không cho Hạ Mạt Hàn tiếp tục gả cho một thằng ngốc. Vì vậy, Hoàng Quý Lan không quan tâm đối phương có thân phận gì mà lập tức khuyên Hạ Mạt Hàn từ chối.

Bốp!

Phạm Nhất Minh tát vào mặt Hoàng Quý Lan, đồng thời mắng bà ta: “Miệng bà sạch sẽ chút cho tôi, bà biết hội trưởng của chúng tôi có thân phận gì không?”

Thấy Hoàng Quý Lan bị đánh, Hạ Mạt Hàn tức giận. Cô lạnh lùng nói với Phạm Nhất Minh: “Lẽ nào anh đã quên lời cảnh cáo của chủ tịch Lý sao?”

Hạ Mạt Hàn không có cách nào ứng phó với đám thiếu gia nhà giàu ngang ngược này, cô đành phải lôi Lý Xương Thịnh ra để chèn ép bọn họ.

Phạm Nhất Minh cười nói: “Người cô nhắc tới là Lý Xương Thịnh à? Không sai, đúng là tôi không thể đụng vào ông ta, nhưng hội trưởng của chúng tôi không sợ ông ta đâu. Tiểu thư Hạ, cô có biết hội trưởng của chúng tôi là thiếu gia nhà họ Chúc không, Lý Xương Thịnh chẳng là cái thá gì trước mặt nhà họ Chúc cả.”

Hạ Mạt Hàn đỏ mắt: “Tôi không quan tâm các anh có thân phận gì, tôi không muốn có bạn trai, không muốn kết hôn, cầu xin các anh tha cho tôi được không?”

Nói xong, Hạ Mạt Hàn đỡ Hoàng Quý Lan bị đánh sững người vào sân rồi đóng sầm cửa lại.

“Chúc thiếu gia, phải làm thế nào ạ?” Phạm Nhất Minh nhíu mày hỏi Chúc Nguyên Bá.

Trước giờ chuyện Chúc Nguyên Bá muốn làm là nhất định phải được, đương nhiên hắn ta sẽ không chịu bị sập cửa vào mặt như vậy. Hắn ta chậm rãi bước tới tường sân của nhà trệt, sau đó vịn tay lên tường, khẽ dùng sức..

Ầm!

Tiếng đổ sầm lớn vang lên, tường sân của nhà trệt đổ ầm ầm.

“Đi đi, dẫn cô ấy về Hải Châu, hôm nay tôi muốn kết hôn với cô ấy.” Chúc Nguyên Bá mở miệng, truyền mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.