Lần đầu tiên Du Nhiên ngủ quên trong lòng Khuất Vân,cảm giác đó, không thể dùng một từ thích là có thể hình dung.
Từ đó trở đi, Du Nhiên quen mùi thấy mùi ăn mãi, muốnngừng mà không được, cả ngày như sâu bọ không xương, bò vào… trong lòng KhuấtVân.
Du Nhiên bắt đầu biết cách khống chế anh chàng KhuấtVân này.
Đương nhiên, mỗi lần tới nhà Khuất Vân, Du Nhiên đềucầm theo tài liệu ôn tập tiếng Anh cấp sáu, cũng có lý do đàng hoàng: ký túc xáquá ồn ào, không học được.
Vì vậy, mỗi buổi tối, Khuất Vân nằm trên sô pha kiểmtra tài liệu, còn Du Nhiên ngồi xếp bằng trên thảm ôn tập, đôi khi mệt mỏi, côliền mở hai tay Khuất Vân ra, nằm trên người anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi nghỉ ngơi, miệng cũng không nhàn rỗi, luôn hỏi nàyhỏi nọ.
“Có một chuyện em vẫn cảm thấy kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
“Anh nói, anh và… anh trai em là bạn học đại học, vậyanh cũng tốt nghiệp từ trường quân đội à? Vậy vì sao anh lại đi làm giảngviên?”
“Tôi có nói tôi tốt nghiệp từ trường quân đội sao?”
“Anh không tốt nghiệp? Vì sao? Lẽ nào bị kỷ luật gì?”
“Em đoán thử xem.”
Phần lớn thời gian Khuất Vân đều như thế, không baogiờ trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ trừ khi chế nhạo câu hỏi của Du Nhiên. Nếukhông hỏi tiếp chứng tỏ chưa đủ cố gắng.
Nếu lại hỏi tiếp, Khuất Vân sẽ chuyển chủ đề câuchuyện sang hướng khác.
“Gần đây có phải em nặng hơn không?”
“Hì hì, anh nhận ra rồi à? Gần đây mặc nhiều quần áo,có thể che đi được, vì vậy mới ăn uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-giang-vien-cam-thu-cua-toi/205521/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.