Du Nhiên không thích bỏ cuộc một cách dễ dàng, cô chorằng, khi mọi chuyện còn chưa tới bước đường cùng thì phải nỗ lực đến cùng.
Bởi vậy, sau khi nhìn thấy kẻ thù kia thì ra lại làgiảng viên nhà mình, Du Nhiên dần dần bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ, bắt đầuan ủi bản thân: chỉ cần không để cho anh ta nhìn thấy mình là được rồi.
Dù sao những công việc vặt vãnh của giảng viên rấtnhiều, đâu thể chỉ mặt điểm tên từng người trong khoa, đúng không?
Vì vậy, Du Nhiên vùi mặt xuống mặt bàn, bắt đầu kếhoạch giả chết.
Mọi chuyện dường như đã phát triển theo hướng mà côtha thiết mong đợi, gã đàn ông đeo kính, hay còn gọi là thầy giáo kia nói vềmột số chuyện không quan trọng lắm, dặn dò bọn họ phải qua được tiếng Anh 4,cấp 6, qua được môn tiếng Trung, làm tốt bài trắc nghiệm máy tính, mọi việc chỉcó thế.
Khách quan mà nói, ngôn ngữ của anh chàng này đơngiản, rõ ràng, thẳng thắn, lưu loát, không giống với những giảng viên khác, chỉcó một câu nói mà nhai đi nhai lại cả một giờ đồng hồ.
Vài phút sau, việc phải nói đã nói xong hết, anh talấy ra danh sách lớp, bắt đầu điểm danh.
Du Nhiên thở phào một cái, may quá, may quá, may màhôm nay có đi, thật là ông Trời giúp đỡ, nếu bị gã này để mắt đến thì khôngbiết gió tanh mưa máu gì đang chờ cô nữa.
Đang may mắn được đến một nửa, một câu của anh chàngkia khiến cho mồ hôi lạnh trên từng lỗ chân lông của Du Nhiên tuôn ra như suối.
“Cuối cùng, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-giang-vien-cam-thu-cua-toi/205512/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.