Du Nhiên và Khuất Vân lại làm lành một lần nữa. Phòng bệnh của hai người đối diện nhau, chỉ cần mở cửara là có thể chơi bài cách hành lang, gần như cả ngày cùng ăn cùng ngủ. Nhưng Khuất Vân vẫn cảm thấy chưa đủ, nói rằng muốnhai người ở cùng một phòng. Tuy đã có một khoảng thời gian không làm bạn gái anh,nhưng Du Nhiên biết, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhất định Khuất Vânmuốn làm chuyện kia. Du Nhiên uyển chuyển dò hỏi, quả nhiên đúng như cônghĩ khiến cô không khỏi buồn cười: “Em bảo này, chân anh còn chưa khỏi mà đãcó ý định kỳ quái thế sao?” “Không sao, em ở bên trên là được rồi.” Khuất Vân hàophóng đưa ra ý kiến như vậy. Du Nhiên lập tức chảy nước mắt ào ào, không ngờ mộtthời gian không gặp, gã này sao có thể lười đến mức đó? Tận mắt nhìn thấy côcòn bị thương, vậy mà còn muốn làm loại động tác yêu cầu cao độ như thế, rốtcuộc anh có biết cảm thông hay không. May mà quy định về phòng bệnh của bệnh viện nghiêmngặt mới làm cho Khuất Vân không thực hiện được ý đồ. Những khi không có việc gì làm Du Nhiên lại đẩy KhuấtVân tới thảm cỏ trong bệnh viện đi dạo, phơi nắng, ngồi trên bãi cỏ, đây vốn làthời cơ tốt để tình cảm thăng hoa, cho đến một hôm, Du Nhiên không cẩn thận, đểKhuất Vân phát hiện ra cô đang lén nhìn anh chàng bác sĩ khoa não trẻ tuổi, đầyhứa hẹn, vừa từ nước ngoài trở về, mới tới bệnh viện làm việc. Thật ra Du Nhiên cũng không có ý đồ gì khác, dù sao,nói về vóc dáng, Khuất Vân trên anh ta một bậc, lại càng không nói đến trình độâm hiểm giả dối, quỷ kế đa đoan, hai mặt, bụng dạ khó lường của anh. Chỉ giống như đi siêu thị, đã mua thịt bò loại mộtrồi, nhưng không ai quy định không thể tới chỗ bán hải sản nhìn cho đã mắt. Du Nhiên đang nhìn con rùa biển kia, đột nhiên cảmthấy một bên mặt như có tia laser thiêu đốt, khiến cô giật mình, cúi đầu, vừalúc nhìn thấy cặp mắt đen láy của Khuất Vân. Không xong, thịt bò nổi giận rồi, hậu quả rất nghiêmtrọng. Du Nhiên lập tức ngẩng đầu, dùng tay che nắng, cảm thán:“A, trời thật xanh.” “Đúng, trời thật xanh.” Khuất Vân lặp lại như không cóviệc gì. Bề ngoài giống như mọi chuyện đều ổn, nhưng nhìn chânmày nhướng lên trên gương mặt lạnh lạnh của Khuất Vân, trái tim Du Nhiên giốngnhư Tiểu Long Nữ - ngay cả ngủ cũng nằm trên dây thừng. Quả nhiên, trả thù tới rất nhanh. Buổi tối, Du Nhiên đang nhàn nhã nằm trên giường bệnhđọc truyện tranh, một tiếng cười như tiếng chuông bạc leng keng đâm thẳng vàotai cô. Mở cửa phòng, phát hiện cửa phòng bệnh đối diện củaKhuất Vân cũng đang mở rộng, anh nằm trên giường vui vẻ trò chuyện với hai cônàng y tá, đùa các nàng cười toe toét, suýt chút nữa gập cả bụng lại. Trong đó có một người còn to gan đặt tay lên cánh tayKhuất Vân, nắn rồi lại nắn. Khuất Vân chưa ngăn cản, chỉ thoáng dời mắt, vừa yênlặng vừa sâu xa liếc Du Nhiên một cái, rồi lại tiếp tục thu ong dụ bướm cùngvới cống hiến đậu hũ. Du Nhiên phải thừa nhận, không hổ là Khuất Vân, giếtcô mà không thấy máu. Đây rõ ràng là cảnh cáo cô, nếu cô còn dám nhìn về khuhải sản nữa, miếng thịt bò là anh sẽ trèo tường. Đương nhiên Du Nhiên biết 80% y tá bệnh viện này đềubị khuôn mặt kia của Khuất Vân mê hoặc đến không biết trời đất gì, thời thờikhắc khắc chờ đến ca trực của mình. Một đám con gái thấy sắc đẹp là u mê, Du Nhiên khinhbỉ, đúng là giống hệt cô. Để khiến Khuất Vân có ý thức bảo vệ trinh tiết bảnthân, Du Nhiên đành chịu thua, sau này mỗi khi gặp con rùa biển kia là lập tứccúi đầu nhìn sàn nhà. Đến mức có thể tìm boss Hồ (HồCẩm Đào) đòi một cái đền thờ trinhtiết chứ chẳng chơi. Chỉ như vậy Khuất Vân mới hài lòng. Nhưng Du Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, khiđó anh đổ mồ hôi chảy máu theo đuổi cô, kết quả khi cô quay về rồi lại bắt đầunô dịch cô, thế này là thế nào? Vì vậy Du Nhiên kháng nghị. Nhưng Khuất Vân rất vô tội hỏi ngược lại một câu:“Nhưng tôi đã nói gì đâu?” Du Nhiên giống như đang ăn lẩu thì bị nghẹn một quảtrứng chim cút. Đúng vậy, đúng là anh chưa nói, dù chỉ một câu. Không lâu sau, khi tỉnh ngộ ra, Du Nhiên nước mắt ầngậc – hết rồi, hết rồi, công lực dâm dê đê tiện của gã đàn ông này lại tiến bộrồi, xem ra đời này cô nhất định bị chèn ép rồi. Lần cuối cùng cô gặp Cổ Thừa Viễn là ở bệnh viện. Theo thường lệ, trưa hôm đó, Du Nhiên và Khuất Vân nằmtrên mặt cỏ sưởi nắng. “Này, anh nói xem, hai chúng ta đồng thời xin nghỉ mộttháng, trong trường liệu có sinh ra tin đồn gì không tốt hay không?” Du Nhiênhỏi. Nói đến đây, vì hai người bị thương nghiêm trọng ngaylúc gần khai giảng nên đồng thời xin nghỉ, tuy phương diện học hành không có gìđáng lo, nhưng đối với Du Nhiên, lực công kích của miệng lưỡi bạn học là tươngđối lớn. “Cái gì gọi là tin đồn không tốt?” KhuấtVân hỏi ngược lại. “Ví dụ như nói chúng ta bỏ trốn, hoặc là em vì tỏ tìnhkhông thành nên truy sát anh, kiểu như thế.” “Chắc chắn là cái thứ hai, có sức thuyết phục hơn.” Du Nhiên cân nhắc hình tượng và địa vị của mình vàKhuất Vân trong cảm nhận của mọi người, phải thừa nhận mấy lời đồn đại có đến99% là phiên bản đó. Du Nhiên cảm thán vạn lần, cô thật oan ức. Đang cảm thán vui vẻ, cô nhìn thấy Cổ Thừa Viễn đầuđầy băng gạc. Tuy bị băng bó nhưng cũng không đến mức thảm hại, dángngười vẫn cao ngất, thân thể vẫn cường tráng, khí thế vẫn hơn người. Anh ta đi tới, khi cách bọn họ hai mét mới dừng lại,nhìn Du Nhiên nói: “Anh muốn nói với em mấy câu.” “Cô ấy không rảnh.” Khuất Vân linh hoạt di chuyển xelăn, chắn trước người Du Nhiên, tràn ngập ý bảo vệ. Cổ Thừa Viễn không để ý tới anh, chỉ nhìn Du Nhiên. Trải qua chuyện lần trước, khi nhìn thấy Cổ Thừa Viễn,nói không sợ là nói dối, nhưng cảm giác sợ hãi chưa duy trì được mấy giây đã bịDu Nhiên kiềm chế. Cô quyết định nói chuyện riêng với Cổ Thừa Viễn, khôngphải vì anh ta yêu cầu như vậy, mà cô có lời muốn nói. Du Nhiên bảo Khuất Vân sang bên cạnh nghỉ ngơi mộtlúc, Khuất Vân im lặng, nhưng chỉ mấy giây sau cũng nghe theo, tự mình đẩy xelăn tới một giàn nho cách đó hơn mười mét. Ra vẻ như không nghe thấy gì. Nhưng Du Nhiên vẫn muốn thử, giống như đang thử míc,đặt nắm tay dưới môi, liên tục nói mấy lần: “Khuất Vân là heo, Khuất Vân làheo.” Đôi mắt thị lực bình quân 5,2 lập tức nhìn thấy lôngmày Khuất Vân khẽ nhăn lại. Cô vội vàng phất tay bảo Khuất Vân lùi về sau năm métnữa. Sau đó, cô tiếp tục thử giọng: “Em muốn hồng hạnh vượttường, em muốn hồng hạnh vượt tường.” Lần này, Khuất Vân không có phản ứng gì, xem ra khôngnghe thấy thật. Du Nhiên yên tâm, bắt đầu nói chuyện với Cổ Thừa Viễn. “Khi nào anh đi?” Du Nhiên hỏi. Cổ Thừa Viễn phải ra nước ngoài một năm, nếu không,chuyện anh ta sai người hại Bạch Linh và Lý Minh Vũ sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Đây là chuyện Du Nhiên đã đề ra sau một thời gian suynghĩ. Tuy những gì Cổ Thừa Viễn đã trải qua thật sự khiếnngười khác cảm thông, nhưng anh ta không thể biến nó trở thành lá chắn để miễnhết mọi trách phạt, đã làm sai là phải gánh chịu hậu quả. Du Nhiên làm vậy cũng còn một nguyên nhân khác. Bạch Linh nói, bà sẽ đi cùng Cổ Thừa Viễn, chăm sócanh ta. Du Nhiên muốn bọn họ có thời gian để gỡ bỏ khúc mắc. Tuy kết quả không nhất định sẽ lạc quan, nhưng bất kểthế nào, đã cố gắng, sẽ không còn hổ thẹn với lương tâm. “Ngày kia.” Cổ Thừa Viễn cúi đầu nhìn Du Nhiên, bóngđen từ đôi lông mi hất xuống trong mắt anh ta giống như vĩnh viễn tồn tại:“Nhưng Du Nhiên, hãy nhớ yêu cầu này, một năm, chỉ một năm thôi, anh chắc chắnsẽ trở về.” “Anh đang uy hiếp tôi?” Du Nhiên hỏi. “Anh rất vui vì em ý thức được chuyện đó.” Cổ ThừaViễn nói: “Nếu vậy, cố gắng hưởng thụ một năm cuối cùng của em và Khuất Vânđi.” Nói xong, anh ta xoay người, định bước đi. Nhưng Du Nhiên gọi anh ta lại. “Sợ à?” Cổ Thừa Viễn hỏi. Du Nhiên lắc đầu, sau đó, đưa cổ tay mình lên cho anhta nhìn, dưới ánh mặt trời, vết thương trên cổ tay trắng nõn vô cùng gai mắt. Có lẽ vì ánh mặt trời giữa trưa, có lẽ vì biểu hiệnbình tĩnh như nước của Du Nhiên, mí mắt Cổ Thừa Viễn khẽ run lên. “Thật ra, vết thương này nên tồn tại từ bốn nămtrước.” Giọng nói của Du Nhiên có chút mờ ảo: “Chính là lúc anh nói anh hậntôi, hơn nữa lại thi đại học không thành, tôi đã nghĩ tới chuyện tự giết chếtbản thân, công cụ cũng đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ là, trong giây phút cuối cùng…bỗng cảm thấy sống vẫn tốt hơn, nên mới buông xuống con dao chuẩn bị để cắtmạch máu của chính mình.” “Thật ra, khi đó, tôi đã chết, Lý Du Nhiên trước đâyđã chết, Lý Du Nhiên có thể cho anh sự ấm áp, có thể một lòng yêu anh, có thểvĩnh viễn làm bạn với anh kia, đã chết. Trong mùa hè năm đó, tôi và anh, đãliên hợp lại giết chết cô ấy, có lẽ chúng ta đã sai, chỉ là, cô ấy sẽ không thểquay trở về nữa.” “Người mà anh mong nhớ, người mà anh muốn, chỉ là tôitrước đây, chỉ là người đã đi nhầm một bước, sau đó mọi chuyện đều không cònnhư xưa nữa. Chuyện anh đã làm sai, có thể tha thứ, nhưng dù có tha thứ cũngkhông thay đổi được gì.” Du Nhiên ngẩng đầu, ánh mặt trời chói chang khiến côphải nheo mắt lại, biến nó thành hình trăng khuyết, trên mặt cô là ý cười mỏngmanh đến mức gần như trong suốt: “Anh trai, tạm biệt.” Nói xong, cô xoay người, đi về phía Khuất Vân, bướcchân thật nhẹ nhàng. Mặc kệ Cổ Thừa Viễn có nghĩ thông suốt hay không, mặckệ một năm sau anh ta có gây ra chuyện gì hay không, Du Nhiên không còn sợ nữa. Trải qua những chuyện trong thời gian vừa rồi, cô cómột sự tự tin nhất định đối với mối quan hệ của cô và Khuất Vân – hai người đềuthật đê tiện, tuy ở bên nhau là không ngừng tranh chấp, nhưng không ai có thểrời khỏi nhau được. Vì vậy, nếu muốn kéo bọn họ rời khỏi nhau là rất khó,rất khó. Cổ Thừa Viễn ở phía sau đã tỉnh ngộ hay còn cố chấp,vẫn đứng yên hay đã tức giận bỏ đi, bọn họ không quan tâm nữa. Bởi vì tầm nhìn của cô quá hẹp, chỉ chứa được KhuấtVân. Đi tới dưới giàn nho, nhìn những bóng râm vỡ vụn rơitrên gương mặt tuấn tú của Khuất Vân, cô như mở cờ trong bụng – cái mũi ơi làcái mũi, đôi mắt ơi là đôi mắt, cái miệng ơi là cái miệng. Cô đi tới, vươn tay nhéo gương mặt anh, còn Khuất Vânnắm lấy tay cô. Ngẩng đầu, trong đôi mắt anh hấp thu đầy cái lạnh củabóng râm. “Anh nên sửa lại cái tính này đi, sao có thể động mộtcái là lại xị mặt cho em nhìn, đừng quên tình trạng hiện giờ của anh, hổ xuốngđồng bằng bị chó khinh, cẩn thận em ném cả anh lẫn cái xe lăn xuống hồ đấy!” DuNhiên thừa dịp Khuất Vân còn ở trong trạng thái thương tật, lực sát thương cóhạn, vội vàng tàn nhẫn dọa vài câu. Nhưng một câu nói nhẹ nhàng bay ra từ môi Khuất Vânkhiến cô hoàn toàn mềm nhũn: “Nghe nói, em muốn vượt tường?” Thì ra vẫn nghe thấy được, Du Nhiên bắt đầu nghi ngờkhông biết Khuất Vân có phải bé hai trong mấy cậu bé Hồ Lô hay không. Không có thời gian kiểm tra DNA, Du Nhiên vội vànggiải thích: “Chỉ là đùa thôi, nhìn đôi chân ngắn này của em, trèo đi đâu được?” “Có thể dùng thang mà.” Khuất Vân đề nghị. “Có thể à?” Du Nhiên mừng húm thốt ra. Khuất Vân cong khóe miệng thành một nụ cười, bầu trờiđột nhiên đổ mưa hoa đào: “Đương nhiên có thể… Nhưng, chờ em trèo lên tường rồi,tôi sẽ hất cái thang ra, nhìn em nhảy xuống ngã chết.” Nhìn gương mặt đẹp đến đáng ghét kia, nghe lời nóihung ác kia, Du Nhiên nước mắt chảy thành sông. Dính phải loại dâm dê đê tiện này, cô sẽ bị ép tới mứcngay cả bã cũng không còn. Đợi khi vết thương chuyển biến tốt đẹp, hai người lậptức trở về trường. Trước khi bước vào phòng ngủ, Du Nhiên đã thấp thỏmtrong lòng, chỉ sợ mấy cô nàng cùng phòng bắn ánh mắt nghi ngờ về phía mình,ngữ điệu tò mò dò hỏi: “Lý Du Nhiên, hôm nay thành thật khai báo đi, cậu vàthầy Khuất của chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì không thể cho ai biết?” Nhưng cô đã lo lắng quá nhiều, mấy cô nàng cùng phòngcăn bản không hề liên hệ cô và Khuất Vân với nhau. Phải nói là, toàn trường không hề liên tưởng rằng côvà Khuất Vân đã ở cùng nhau. Cuối cùng, ngược lại là Du Nhiên không nhịn được dụbọn họ nghĩ theo hướng này: “Tớ và thầy Khuất đồng thời xin nghỉ, các cậu khôngcảm thấy có gì không bình thường sao?” “Hai người có thể có cái gì không bình thường?” Bạncùng phòng hỏi ngược lại. “Ví dụ như, có thể trong khoảng thời gian này, tớ vớithầy ấy đã ở cùng một chỗ chẳng hạn?” Du Nhiên nói. Kết quả của những lời này là một trận cười vang. Buổi tối, khi kể chuyện này với Khuất Vân, anh chỉ nhànnhạt đáp lại một câu: “Tự rước lấy nhục.” Sau đó, anh tiếp tục cắm đầu vào máy tính soạn giáoán. Du Nhiên phiền muộn nuốt hết cả hộp sô cô la. Khi trở về trường, Khuất Vân lập tức đề nghị Du Nhiênchuyển tới nhà anh ở, nhưng Du Nhiên tuân theo nguyên tắc khoảng cách tạo nêncái đẹp, vì vậy kiên quyết từ chối. Nhưng vì đã là năm thứ tư, bạn cùng phòng đều đã tìmthấy nơi để thực tập, tất cả lục tục chuyển ra ngoài, ban đêm ngủ một mình cũngsợ, Du Nhiên đành phải vứt bỏ nguyên tắc, chính thức bí mật sống chung vớiKhuất Vân. Buổi tối đầu tiên chuyển đến, Du Nhiên đã hiểu ra mộtchân lý: nghìn vạn lần không nên tới gần một con sói bị bỏ đói. Du Nhiên cảm thấy mình như một miếng thịt, đầu tiên làbị rửa sạch, xé giấy gói, nắm gọn trên thớt. Sau đó, môi và lưỡi Khuất Vân biến thành con dao, bămcô thành thịt vụn. Tiếp đó, bàn tay Khuất Vân nhào nắn đống thịt vụn làcô thành một cục thịt. Cuối cùng là nuốt vào bụng. Đúng là máy bay chiến đấu trong đám cầm thú, là Viptrong đám sắc ma. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Du Nhiên cảm thấy từngkhớp xương của mình đã rời ra, nhìn sang Khuất Vân được ăn no nên ngủ say khôngbiết gì ở bên cạnh, Du Nhiên giận đến ngứa răng, nhào tới, gào một tiếng rồicắn mạnh lên cánh tay anh. Không đáng, thật sự không đáng. Cánh tay Khuất Vân chỉ có bắp thịt và xương, khiếnrăng cô đau nhức. Quan trọng hơn là, hành động này khiến con sói giậtmình tỉnh giấc, vì vậy, cô lập lại quá trình từ thịt tới thịt vụn tới cục thịt. Vô cùng thê thảm, vô cùng thê thảm. Cuối cùng Du Nhiên không nhịn được mà kháng nghị: “Thếnày chẳng phải quá đói khát hay sao?” “Điều này chứng minh sự trung trinh của tôi đối vớiem, trong khoảng thời gian em không có ở đây, tôi thật thuần khiết. Mặt khác…” “Mặt khác gì?” “Mặt khác, làm vậy cũng có thể khiến em không còn sứcđể trèo tường nữa.” Xem ra câu nói vượt tường thuận miệng nói ra kia đã bịKhuất Vân ghi hận cả đời. Nghĩ đến chuyện này, Du nhiên khóc hết nước mắt, khóchết nước mắt nha. Học kỳ năm thứ tư cơ bản là thời gian thực tập, DuNhiên một lòng một dạ muốn thi nghiên cứu sinh, Khuất Vân lập tức giúp cô tìmmột giấy chứng nhận thực tập rồi để cô ở nhà ôn tập. Du Nhiên cảm thấy mình ở nhà Khuất Vân, ăn không uốngkhông, thật sự không nên, vì vậy liền mua một quyển sách dạy nấu ăn, quyết địnhnấu cho anh một bát canh. Nhưng sau khi phòng bếp trải qua một vài tai nạn mangtính hủy diệt, Du Nhiên quyết định bỏ cuộc. Sáng sớm bảy giờ mỗi ngày, cô rời giường theo Khuất Vân,ăn sáng xong, nhìn anh ra khỏi nhà, cũng dặn một câu: “Trên đường đừng nhìn hoadại, sớm mang cơm về nhé.” Sau đó ôn tập vài tiếng đồng hồ, chờ buổi trưa KhuấtVân mua cơm về, ăn xong, ngủ một giấc buổi trưa, buổi chiều hai giờ thức dậy,lần thứ hai nhìn theo Khuất Vân ra khỏi nhà, cũng dặn một câu: “Đừng để cô nàngnào sờ mó, sớm mang cơm về nhé.” Sau đó lại là vài tiếng ôn tập, chờ Khuất Vân mua cơmtối về, ăn xong, lại ôn tập mấy tiếng, chờ tới mười một giờ, tự giác nằm lêngiường, mặc kệ Khuất Vân chế biến mình thành một cục thịt. Gái Diệp nghe xong chuyện này, aikỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh* mà nói: “Đây rõ rành rànhlà bao nuôi, lẽ nào cậu không cảm thấy gì sao?” * Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Đâylà danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết “Khổng Ất Kỷ” Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bấthạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai. Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó khôngtranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối. “Có.” Du Nhiên gật đầu. Gái Diệp ra vẻ vui mừng trẻ nhỏ dễ dạy: “Nói chi tiếtxem nào.” “Tớ cho rằng.” Du Nhiên dùng hai tay che mặt, sắc mặtửng hồng: “Cảm giác được anh ấy bao nuôi, thật thích.” Gái Diệp: “…” Tuy bị bao nuôi, nhưng Du Nhiên chưa bao giờ hạ thấptư thế của mình, ví dụ như khi ăn cơm tối hôm nay, khi Khuất Vân cướp mất mộtcái nem rán cuối cùng trên đĩa, Du Nhiên dựng thẳng đôi lông mày lên, quát to:“Buông ra cho em, đấy là của em!!!” Khuất Vân vô cùng thản nhiên đặt một đầu nem rán trongmiệng, nói: “Muốn ăn, tự mình tới cắn.” Ngậm cái nem rán, giọng nói anh có chút không rõ ràng,nhưng như thế lại giống gạo nếp trong cái nem rán, mềm mềm dính dính thơm thơm,dụ dỗ Du Nhiên. Nhưng Du Nhiên không sập bẫy, nếu cô tới gần cắn nó,quá trình chế biến cục thịt sẽ xảy ra sớm hơn. Cô không ngu như vậy. Buông tha cho cái nem rán, thu dọn bát đũa, Du Nhiênvào phòng bếp rửa bát. Khi rửa đến một cái đĩa cuối cùng, Khuất Vân tựa vàocửa phòng bếp hỏi: “Hôm nay em ở nhà cả ngày à?” “Ừm.” Du Nhiên lên tiếng đáp lại: “Sao vậy?” “Không có gì, chỉ nghĩ, em cả ngày ở trong nhà, khôngtốt cho cơ thể.” Khuất Vân nói. “Từ khi nào anh quan tâm đến cơ thể của em như thế?”Du Nhiên xoay người, cởi găng tay ra, búng vài giọt nước lên mặt anh. “Nếu em bị bệnh thì ai ngủ cùng tôi?” Khuấn Vân nóihai chữ “ngủ cùng” đầy thâm ý. Du Nhiên thở dài lắc đầu. Khuất Vân đúng là hoang dâm vô độ, suýt chút nữa đãvượt mặt cả cô rồi. “Như vậy đi, ngày mai tôi nghỉ, đưa em ra ngoài muasắm được không?” Khuất Vân đề nghị. “Thật không?” Du Nhiên mừng rỡ bám lên cổ anh. “Nhưng, em định cảm ơn tôi thế nào đây?” Khuất Vânhỏi. Nghe vậy, Du Nhiên lập tức nhảy về sau: “Anh muốn làmgì?” Khuất Vân giống như trong truyền thuyết, cười quyến rũ,đôi mắt nhìn lướt qua phòng bếp, nói: “Chiến trường ngày hôm nay, ở chỗ nàyđi.” Dù sao phòng bếp thật sự là nơi để chế biến cục thịt,Du Nhiên sảng khoái đồng ý. Một giờ sau, Khuất Vân cũng sảng khoái. Dùng slogan của Houdy để nói chính là, mọi người đềutốt, mới thật là tốt. Du Nhiên vốn tưởng rằng Khuất Vân sẽ đưa cô đishopping ở trung tâm mua sắm, hoặc lên núi đi bộ. Thế nhưng, Khuất Vân lại đưa cô về nhà bố mẹ. Đây là thù lao của việc cô đã toàn tâm toàn hầu hạ anhsao?! Trong một giây đó, Du Nhiên vô cùng muốn bẻ gãy cáicội rễ đó của Khuất Vân. Bố mẹ Khuất Vân ở trong một căn biệt thự nhỏ độc lập,rất u tĩnh, đẹp đẽ, nhìn qua có vẻ lắng đọng của lịch sử. Nhưng lúc này Du Nhiên đâu có tâm trạng để thưởng thứccảnh đẹp nữa? Cô chỉ muốn chạy. Phải đi gặp mẹ chồng tương lai trong khi hoàn toànchưa có chuẩn bị tâm lý, Du Nhiên cảm thấy mình không làm được. Đúng vậy, nỗi lo lắng của cô chỉ là mẹ Khuất Vân. Về phần hiệu trưởng, Du Nhiên chỉ có thể nói ông ấyhoàn toàn không khiến người ta cảm thấy ông ấy đang tồn tại. “Em muốn vào nhà vệ sinh.” “Trong nhà có.” “Em không muốn ăn cùng bố mẹ anh.” “Vậy em đứng bên cạnh nhìn tôi và bố mẹ ăn cũng được.” “Em yêu một người khác, em như vậy sẽ không đáng đểanh đưa tới gặp bố mẹ anh nhỉ.” “Không sao, cho dù trái tim em đang ở nơi khác, quantrọng là thân thể em ở trên giường của tôi là được. Dùng hết tất cả các loại cớ rồi, Du Nhiên vẫn bị KhuấtVân túm cổ áo lôi vào nhà bố mẹ anh. Trong vườn của căn biệt thự có trồng hoa quế, nhữngcánh hoa vàng óng nho nhỏ nở đầy cây, mùi thơm lan tỏa ra bốn phía. Du Nhiên giãy dụa không có kết quả bỗng phát hiệntrong góc vườn có một vật thể hình cầu đang nhúc nhích. Nhìn kỹ, cô mới phát hiện đó là vị hiệu trưởng khônghề khiến người ta có cảm giác ông ấy đang tồn tại kia, tức là bố của Khuất Vân,đang phơi quần áo. Du Nhiên cảm thấy thật khó hiểu. Tuy bố của Khuất Vân rất hay bị ức hiếp, nhưng dù saoông ấy cũng là hiệu trưởng, là người tùy tiện mời người ta ăn cơm, số tiền chobữa cơm đó có thể ngang với tiền học phí bốn năm của cô, vì sao lại lưu lạc đếnmức phải đi phơi quần áo thế này? Khuất Vân chủ động giải thích cho Du Nhiên: “Tất cảviệc nhà đều do ông ấy làm.” “Chẳng lẽ vì không nỡ thuê giúp việc?” Du Nhiên nghihoặc hỏi. “Nếu có giúp việc, vậy ở nhà, ông ấy càng không cầnphải tồn tại nữa.” Khuất Vân bất hiếu đáp. Du Nhiên nhìn về phía vật thể hình cầu đang cố gắngnhảy lên nhảy xuống phơi quần áo kia rồi thở dài. Hiệu trưởng lúc này nhất định rất hối hận ngày đó đãném đi cuống rốn mà không phải Khuất Vân, nuôi dưỡng cũng không phải cuống rốnmà là Khuất Vân. Tiếng thở dài kia còn chưa dứt, hiệu trưởng đã mẫn cảmquay đầu lại, nhìn thấy Du Nhiên, lông mày lập tức rũ xuống như một con sâu vừamới tắt thở: “Bạn Lý Du Nhiên à bạn Lý Du Nhiên, tôi thật sự đã nhìn nhầm bạnrồi, vì sao chưa được mấy tháng mà bạn đã bị thằng nhãi kia tóm về rồi? Saokhông tiếp tục dằn vặt nó nữa đi?” “Đã dằn vặt đến mức tay bị thương, dạ dày xuất huyết,gãy chân, còn phải thế nào nữa ạ?” Du Nhiên cảm thấy mình đã hoàn thành xuấtsắc nhiệm vụ rồi. “Bị thương ngoài da thì có là gì, xu hướng bây giờ làphải ngược tâm. Khiến nó nằm thẳng trong ổ chăn một tháng, cả ngày đần độn,không ăn không ngủ, khi thì nói năng lảm nhảm, nửa đêm cười điên cuồng, thế mớigọi là dằn vặt chứ.” Hiệu trưởng truyền dạy kinh nghiệm, giải thích nghi hoặc. “Vâng, cháu sẽ cố gắng.” Du Nhiên nắm chặt tay, trênmặt là vẻ kiên định như “xin Đảng và nhân dân chờ đợi tin tức tốt của tôi”. “Cố gắng lên, tôi đặt niềm tin vào bạn.” Hiệu trưởnglại trở về gương mặt tươi cười, cười đến mức suýt chút nữa lòi cả nhân bánh baora ngoài. Đang lúc hai người đang nắm tay nói chuyện vui vẻ,chìm đắm trong bầu không khí tương tai tốt đẹp của Đảng Cộng Sản, Du Nhiên bỗngnghe thấy một tiếng “tinh” quen thuộc. Quái lạ, hôm nay Khuất Vân không đeo kính, sao cònnghe thấy tiếng động này? Du Nhiên cho ra hai kết luận. Thứ nhất là cô nghe nhầm, thứ hai là công lực củaKhuất Vân đã lên tới một trình độ mới. Ngay sau đó, Du Nhiên bị Khuất Vân túm cổ vào nhà. Trong phòng khách, Du Nhiên gặp được mẹ của Khuất Vân. Đẹp là đương nhiên, không cần phải nói rồi, dù saogien bánh bao của hiệu trưởng mà có thể sinh ra được nhân vật như Khuất Vân thìgien của mẹ anh nhất định phải rất hoàn mỹ, rất lớn mạnh mới được. Hôm nay nhìn thấy, Du Nhiên phát hiện quả nhiên côkhông phải thất vọng. Mẹ Khuất Vân không chỉ có đẹp, mà còn đẹp đến mức vôcùng khí thế, có lẽ vì xuất thân từ gia đình quân nhân, từng cử chỉ hành độngvừa có vẻ quyến rũ mà người phụ nữ nên có, vừa có vẻ phóng khoáng lưu loát vàsự tôn quý không gì sánh được. Đây chính là nữ vương. Mẹ chồng tương lai là nữ vương, Du Nhiên nghĩ cô sẽchết rất thảm. Lúc này, cô chỉ muốn bỏ chạy khi vừa mới lâm trận,nhưng Khuất Vân không buông tay, kéo cô thẳng tới trước mặt mẹ, lời ít ý nhiềumà giới thiệu: “Mẹ, đây là Lý Du Nhiên, con dâu của mẹ.” Đôi mắt đẹp của nữ vương nhìn về phía Du Nhiên, hémiệng, sau đó nói ra câu nói đầu tiên kể từ khi hai người quen biết: “Khi sinhcon, vẫn nên sinh mổ tốt hơn.” Du Nhiên: “…” Thái độ của nữ vương đối với Du Nhiên cũng không nữvương, cũng có nói có cười, còn tặng Du Nhiên một chiếc vòng tay lục bích trongsuốt hiếm thấy làm quà gặp mặt. “Đừng lo lắng.” Khuất Vân nói nhỏ: “Chỉ cần tôi thích,mẹ tôi cũng thích.” Du Nhiên dần yên lòng. Bọn họ nói chuyện phiếm, còn hiệu trưởng bận rộn gọthoa quả, rót trà, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, Du Nhiên chỉ nhìn thấy một cục thịtvội vàng lăn từ trên nhà xuống dưới nhà. Cuối cùng, khi ăn cơm, hiệu trưởng mới có thể ngồicùng với bọn họ. Thừa dịp bà xã và con trai đang nói chuyện với nhau,hiệu trưởng lặng lẽ kéo tay áo Du Nhiên, nói: “Bạn Lý Du Nhiên, nghe tôi khuyênmột câu, trong nhà, bạn nhất định phải đứng cho thẳng, nghìn vạn lần không thểđè nén chính mình đi hầu hạ người khác, nghĩ lại mà xem, bố mẹ bạn nuôi bạn lớnnhư vậy là để người khác ức hiếp hay sao, bọn họ mà biết bạn bị uất ức nhấtđịnh sẽ rơi nước mắt, bạn nhẫn tâm nhìn thấy họ như vậy sao?” Một đống đạo lý lớn lao khiến Du Nhiên nhiệt huyết đầymình, đang định quyết định từ nay về sau sẽ không rửa bát nữa thì lúc này, nữvương nhàn nhạt nói một câu: “Món này hình như hơi mặn thì phải.” “Bà xã, anh lập tức làm lại!” Du Nhiên cảm thấy hoamắt, chỉ thấy một cục thịt dùng tốc độ không tưởng chạy ào vào phòng bếp. Không lâu sau, một đĩa thức ăn mới được mang vào, còncó thêm một cốc nước súc miệng. “Bà xã, em nếm lại thử xem.” Hiệu trưởng nở nụ cười âncần, nịnh nọt. Du Nhiên lắc đầu thở dài. Hiệu trưởng à, nếu bố mẹ ngài thấy ngài lúc này, chỉsợ không chỉ rơi nước mắt mà ngay cả tròng mắt cũng khóc trôi ra đấy. Trong khi ăn cơm, nữ vương muốn nghe một chút về thiêntình sử của hai người, Khuất Vân liền chịu trách nhiệm kể lại. Thủ tiêu một số chi tiết không tiện mở miệng, miễn đimột số tình tiết không quá lãng mạn, chọn một số đoạn bất lợi đối với quá trìnhphát triển tình cảm đáng lẽ nên quên đi. Nhưng càng nghe Du Nhiên càng cảm thấy không đúng. “Sau khi chia tay, con cố gắng níu kéo, còn Du Nhiêncũng không phải người ý chí sắt đá, cũng muốn tha thứ, nhưng dưới sự xúi giụccủa bố, cô ấy vẫn quyết định từ bỏ cuộc tình này.” “Đương nhiên, bố chỉ có lòng tốt thôi, muốn “maihoa hương tự khổ hàn lai**”, cho tình cảm của bọn con càngnhiều cản trở thì càng có thể lâu dài.” ** Mai hoa hương tự khổ hàn lai: hoa maichịu rét mới tỏa hương thơm. “Vì vậy, con tuyệt đối không để ý khi bố dùng kế khiếncon uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết, thật sự, con rất cảm ơn bố.” “À, mẹ có biết chuyện đó không? Chính là chuyện nửanăm trước ấy, tuy lúc đó con nôn ra rất nhiều máu, nguy hiểm tính mạng, nhưnggiờ đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là giờ thỉnh thoảng dạ dày vẫn còn đaunhức, có lẽ chức năng của nó đã yếu đi nhiều.” Khi tiếng nói vừa dứt, Du Nhiên cúi người nhìn thấychân hiệu trưởng đang run lên liên tục dưới mặt bàn. Trên mặt bàn, nữ vương hướng ánh mắt sâu thăm thẳm vềphía ông chồng già: “Anh đã dằn vặt đứa con trai hơn hai mươi năm trước em rơinước mắt, chảy máu, chịu muôn vàn đau đớn, liều mạng sinh cho anh như thế?” Hiệu trưởng đổ mồ hôi như mưa. “Em chỉ có một đứa con trai, đương nhiên phải dùng mọicách yêu chiều, nhưng nhìn anh có vẻ không quá quan tâm đến thằng bé, lẽ nào,bên ngoài anh còn đứa con nào khác?” Hiệu trưởng như đứng đống lửa như ngồi đống than. “Hay là, anh nhìn thằng bé không giống anh nên thầmhoài nghi thằng bé không phải con anh?” Hiệu trưởng run như cầy sấy. “Theo em vào phòng một lát.” Gương mặt bánh bao của hiệu trưởng xám ngoét như tro. Sau khi tận mắt chứng kiến chuyện này, Du Nhiên dùngánh mắt sùng bái và đề phòng nhìn về phía Khuất Vân. “Giờ em đã biết trong nhà này, nên quy thuận ai chưa?”Khuất Vân cười khẽ một tiếng, đôi mắt híp lại, lần nữa phát ra một tiếng“tinh”. Quả nhiên, Du Nhiên nghĩ, công lực của anh đã đạt tớimột cảnh giới mới, không cần mắt kính mà hơn cả có mắt kính. Sau này nghe Khuất Vân kể lại, khi nữ vương sinh anh,khó sinh một ngày một đêm, cuối cùng phải sinh mổ, một lần sinh nở gặp ngayphải nỗi đau kinh khủng nhất, vô cùng khổ cực. Có lẽ vì như thế nữ vương mới coi Khuất Vân là bảobối, từ nhỏ đã cưng chiều. Tuy Khuất Vân không nói rõ nhưng Du Nhiên dùng chânrăng cũng có thể nghĩ ra, nhất định hiệu trưởng thấy con trai được yêu chiềunhư thế, lại thấy địa vị của mình trong nhà thấp đến mức suýt nữa chui luônxuống sàn nhà, vì vậy mới sinh ra một loại ghen tỵ vừa tự nhiên vừa mất tựnhiên đối với Khuất Vân. Từ đó, hai bố con vẫn chưa ngừng chiến. Nhưng, lại dùng chân răng để nghĩ trong một giây, hơnhai mươi năm nay, có lẽ hiệu trưởng luôn bị Khuất Vân qua mặt. Dù sao đi nữa, Khuất Vân không cần tự mình động thủ,chỉ cần bơm hai câu trước mặt nữ vương là hiệu trưởng sẽ chết không có chỗchôn. Du Nhiên hấp thu bài học kinh nghiệm, quyết định cốgắng giảm tối thiểu số lần xung đột chính diện với Khuất Vân, nói một câu thảmhại, nếu so chỉ số thông minh của cô với thủ đoạn của Khuất Vân, chênh lệch cóthể coi như đỉnh Everest với Biển Chết. Chuyện đó đã tương đối rõ ràng. Du Nhiên dần dần phát hiện, gã đàn ông này, cứ coiKhuất Vân là đàn ông đi, bên trong vẫn là tính cách của một đứa trẻ, thỉnhthoảng rất phản nghịch, nhưng chỉ cần ra vẻ quy thuận anh là thiên hạ sẽ tháibình. Khuất Vân không thích cô ngắm trai đẹp, không thànhvấn đề, cô ngắm lén sau lưng anh là được. Khuất Vân không cho cô ăn nhiều đồ ăn vặt, không thànhvấn đề, cô ăn lén sau lưng anh là được. Khuất Vân không cho cô mặc váy bó ngắn trên đầu gối,không thành vấn đề, cô mặc lén sau lưng anh là được. Bởi vậy, ngay cả Khuất Vân cũng không nhịn được màkhen: “Gần đây em rất ngoan.” Du Nhiên ngoan ngoãn cười, nhưng trong lòng lại cóchút không yên. Đây đều là công tác chuẩn bị đề phòng lốc xoáy sắp đếnthôi. Một ngày của tháng Mười Một, lốc xoáy đến đúng hẹn. Sau khi tan tầm trở về, Khuất Vân không nói một lời,sắc mặt vô cùng không tốt. Du Nhiên vội vàng ngoan ngoãn, cắp mông đi lấy dép choanh, dâng trà nóng, lại chủ động bóp tay bóp chân, ân cần hỏi han. Nhưng Khuất Vân vẫn trưng ra gương mặt lạnh tanh,không có phản ứng gì. Thật sự không còn cách nào khác, cô đành dùng tuyệt kỹcuối cùng: cởi quần áo. Lần trước, bởi vì ôn tập quá mệt mỏi, Du Nhiên cầm máytính của Khuất Vân tải một bộ phim thể dục trên giường của Nhật Bản xuống xem,không ngờ tải nhầm virut, khiến bài giảng và tất cả tư liệu hoạt động của họcviện mà Khuất Vân khổ cực soạn ra biến mất không còn một mảnh. Du Nhiên cho rằng mình chỉ còn đường chết, liền quyếtchiến đến cùng, sau khi thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, trướckhi lông mày anh kịp dựng lên, lập tức cởi sạch quần áo, dính lên. Sau một trận gió cuốn mây tan, Khuất Vân mang theo tâmtình thỏa mãn tới phòng đọc sách cứu vãn tài liệu – không mắng cô lấy mộttiếng. Ngay lúc đó, Du Nhiên lập tức hiểu ra một sự thật –nửa đời sau của cô phải dựa vào nửa người dưới của Khuất Vân. Giờ cũng vậy, Du Nhiên lập tức cởi hết quần áo, toànthân quấn lên người Khuất Vân như rắn. Lần này, ngay cả địa điểm cũng không thèm chọn, KhuấtVân trực tiếp chế biến cô thành một cục thịt ngay trên sô pha. Hơn nữa còn là hai lần. Du Nhiên mệt cả tinh thần lẫn thể xác, đang định ngủmột giấc đã đời thì nghe thấy Khuất Vân lạnh lùng hỏi một câu: “Vì sao lại ghidanh vào đại học C?” Đúng vậy, cái này chính là thứ gọi là lốc xoáy: DuNhiên không ghi danh làm nghiên cứu sinh khoa tâm lý của trường bọn họ nhưKhuất Vân mong muốn mà ghi danh vào khoa tâm lý của đại học C. Thật ra Du Nhiên cũng không cố ý muốn lừa Khuất Vân,nếu ghi danh ở trường bọn họ, vậy chẳng phải một ngày 24 giờ cô đều phải ở bênKhuất Vân hay sao, dù anh có đẹp trai hơn nữa thì nhìn nhiều vẫn nhàm mắt. Vì vậy, cô quyết định ghi danh vào đại học C cáchtrường hiện tại 30 phút đi xe, mỗi ngày vẫn có thể về nhà Khuất Vân mà haingười cũng có khoảng thời gian tự do, khiến thời kỳ tươi đẹp của tình cảm cànglâu dài. “Còn nguyên nhân gì khác không?” Khuất Vân lạnh lùngliếc mắt dò xét cô. Du Nhiên phải cảm thán, hiểu cô, không ai bằng KhuấtVân. Đại học C nổi tiếng là một cái miếu hòa thượng, hơnnữa, còn là một cái miếu thật to toàn hòa thượng tuấn tú. Điểm đặc sắc của đại học C là nữ sinh rất ít, còn sốlượng nam sinh lại rất nhiều. Trong lòng Du Nhiên bắt đầu đếm bảng cửu chương. Lần trước đi ngang qua gian hàng hải sản nhìn thấy bácsĩ rùa biển kia, Khuất Vân đã trừng trị cô rất thảm, đấy là bởi vì hành vi củacô không quang minh chính đại. Nhưng nếu cô đứng ở cửa hàng hải sản, nhìn hải sản làchuyện đương nhiên. Nếu thi đỗ nghiên cứu sinh của đại học C, mỗi ngày côcó thể đùa giỡn các loại hải sản, về nhà còn có miếng thịt bò loại một KhuấtVân đang chờ mình, cuộc sống của thần tiên cũng không sướng hơn như thế. Bởi vậy, Du Nhiên đánh liều, lừa Khuất Vân, ghi danhđại học C. Mà hiện tại, sự việc đã bại lộ. Nhưng dù sao báo danh thì cũng báo rồi, cho dù KhuấtVân có bản lĩnh bay lên trời cũng không thể thay đổi. Nhưng vì không muốn mỗi ngày đều phải nhìn cái vẻ mặtđúc từ băng của anh, Du Nhiên nhường nhịn rất nhiều: bình thường khi Khuất Vânyêu cầu lăn lên giường, cô luôn chống cự, chống cự, rồi lại chống cự, nhưngchuyện đã tới nước này, chỉ cần Khuất Vân đói bụng, cô không dám nói một lời,bật dậy tự lột quần áo, để mặc anh ăn tùy ý. Ngoan ngoãn khiêm tốn như vậy mà tác dụng vẫn khônglớn, Khuất Vân có vẻ còn rất tức giận, biểu hiện rõ ràng nhất có ba chỗ: Thứ nhất, anh luôn tranh ăn mì thịt bò cà chua của DuNhiên. Thứ hai, anh không nói tiếng nào, tăng gấp đôi số lầnchế biến cục thịt. Thứ ba, anh bắt đầu ngược đãi Du Nhiên từ mặt vậtchất: khi cô bị bệnh, anh không cho uống thuốc. Mùa đông hàng năm, Du Nhiên luôn bị cảm theo thườnglệ, tới tháng Mười Hai là khăn giấy lại vẫy gọi. Du Nhiên vốn định bảo Khuất Vân đi mua thuốc cảm chocô, nhưng nói gì Khuất Vân cũng không chịu mua. Cuối cùng, Du Nhiên chảy nước mũi nổi giận: “KhuấtVân, anh muốn trơ mắt nhìn em chết ư?” Khuất Vân vươn tay, vuốt mái tóc cô, nhẹ giọng nói:“Nhà chúng ta… đã không còn tiền mua thuốc nữa rồi.” Du Nhiên: “…” Nhưng Khuất Vân còn chưa đến mức phát điên, tuy khôngcho cô uống thuốc nhưng anh chăm sóc cô rất cẩn thận: đun canh gà cho cô, trùmchăn ấm cho cô, bóc quýt cho cô. Dưới sự hỗ trợ của đồ ăn, Du Nhiên không thuốc mà khỏibệnh. Cuối cùng, tháng Một tới, cuộc thi nghiên cứu sinhcũng tới theo. Du Nhiên không quá lo lắng, dù sao cô đã liều mạng ôntập, nắm phần thắng rất lớn. Tới ngày thi, Du Nhiên đeo bùa hộ mệnh lên cổ, trêntay đeo vòng may mắn, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đúng giờ đi tớiđịa điểm thi. Đề thi phát xuống, Du Nhiên liếc nhìn qua một lượt,yên tâm hơn nhiều, độ khó đối với cô không lớn. Tập trung thở sâu, mới cầm bút làm được hai bài, bỗngmùi nước hoa của nữ sinh bên cạnh bay tới, vốn là một hương thơm rất nhã nhặn,nhưng không hiểu vì sao, một dòng nước ấm trào lên trong cổ họng Du Nhiên, côcòn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì đã “ọe” một tiếng phun ra. Đây là giờ phút mất mặt nhất trong cuộc đời Du Nhiên. Bữa sáng đã bị dịch dạ dày ăn mòn đến không còn hìnhdạng kia của cô nằm chình ình trên sàn nhà, tỏa ra mùi vị không thể khiến ngườita thoải mái. Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Du Nhiên cothành một cục thịt tròn. Bài thi chính trị buổi sáng còn nát bét hơn cả mấy thứvừa mới phun ra. Buổi trưa, Du Nhiên không dám ăn gì, định đi mua thuốcdạ dày hiệu quả cấp tốc, miễn cho bài thi tiếng Anh buổi chiều lại càng thêthảm. Nhưng sau khi Khuất Vân nghe nói vậy, anh cố chấp kéocô đến bệnh viện, Du Nhiên không lay chuyển được, đành đi theo. Buổi trưa là giờ nghỉ ngơi, Khuất Vân lập tức nhờ nữvương gọi điện cho lãnh đạo bệnh viện, nhờ người ta bảo bác sĩ chờ trong phòngkhám. Khi tới nơi, người trong bệnh viện rất thưa thớt, hìnhthành một hoàn cảnh đối lập với sự đông đúc của mọi ngày. Du Nhiên bị Khuất Vân kéo vào thang máy, tới tầng ba,cửa thang máy mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào. Mới đầu, Du Nhiên cũng không để ý, nhưng nhìn kỹ lại,bóng lưng này có chút quen thuộc, lại cẩn thận nhớ lại, ai nha, đây không phảicái đầu Titanic bị chính cô đập vỡ vì thấy chết không cứu khi cô bị Cổ ThừaViễn bắt cóc hay sao? Cơn giận của Du Nhiên phun trào, hai lỗ mũi phồng lênxịt khói trắng. Titanic cảm giác phía sau có điều khác thường, quayđầu lại, nhìn thấy Du Nhiên, mặt đỏ hồng, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy KhuấtVân, gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ kia “xoẹt” một cái trắng bệch. Còn chưa tới tầng muốn tới, Titanic đã như khói, mởthang máy, “vù” một tiếng bỏ chạy. Du Nhiên vội vàng kể tội Titanic với Khuất Vân, nhưngnhìn vẻ mặt Khuất Vân, giống như anh đã biết tất cả. Lại nghĩ đến dáng vẻ nhìn thấy Khuất Vân như nhìn thấyquỷ của Titanic, Du Nhiên biết trong chuyện này nhất định có vấn đề. Không kiên nhẫn được với những câu hỏi của cô, KhuấtVân rốt cuộc cũng nói thẳng, thì ra lúc đó khi Du Nhiên mất tích, Khuất Vândùng rất nhiều quan hệ, cuối cùng tra ra được Cổ Thừa Viễn có một căn biệt thựtrong núi, anh vội vàng lên đường đến đó. Ở cửa, anh vừa khéo gặp Titanic đang đầu rơi máu chảy,biết được Du Nhiên bị thương, vì vậy, anh “dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ vớianh ta, coi như giải hận”. Rốt cuộc là “thủ đoạn nho nhỏ” thế nào mà có thể khiếnTitanic nhìn thấy Khuất Vân lần thứ hai lại hết hồn như thế, cả đời này DuNhiên không muốn biết. Vẫn nên hiểu ít một chút về bầu không khí không lànhmạnh của Khuất Vân thì tốt hơn, nếu không sau này cô sẽ không dám chọc vào anhnữa. Ra khỏi thang máy, đi về phía trước, Du Nhiên cảm thấycó chút không đúng: “Khoa dạ dày không phải ở bên cạnh sao?” “Tin tôi.” Khuất Vân nói. “Được.” Du Nhiên gật đầu. Nhưng ba mươi giây sau, khi đứng trước phòng khám phụkhoa, Du Nhiên mới giật mình nhận ra chữ “được” kia nó bại não đến mức nào. “Anh bảo em tin anh!” Du Nhiên chất vấn. Vẻ mặt Khuất Vân không thay đổi: “Tôi chỉ bảo em tintôi, cũng không bảo em nên tin tôi.” Du Nhiên nắm tay giậm chân, gã dâm dê này, anh takhông phải chỉ dâm bình thường nha! Khuất Vân mặc kệ động tác phường chèo của cô, lôi côthẳng tới trước mặt bác sĩ. Hành động của Khuất Vân khiến cái đầu vì thi cử mà đầnđộn của Du Nhiên thủng ra được một ít ánh sáng, cô nói mang theo tiếng nức nở:“Khuất Vân, hai ngày này em không chịu nổi trò đùa của anh!” Khuất Vân đứng phía sau Du Nhiên, đặt tay lên vai cô. Bác sĩ hỏi: “Kinh nguyệt lần trước là ngày nào?” Khuất Vân nói: “Tuần đầu tháng Mười Một.” Bác sĩ hỏi: “Gần đây có sử dụng biện pháp tránh thainào không?” Khuất Vân nói: “Hoàn toàn không có.” Bác sĩ hỏi: “Thời gian gần đây có biểu hiện gì không?” Khuất Vân nói: “Khẩu vị thay đổi, trước thích ăn cay,giờ thích ăn chua, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, không có sức lực, sáng naycòn nôn.” Nghe vậy, Du Nhiên như bị sét đánh trúng đỉnh đầu,đánh đến mức cô tan thành từng mảnh nhỏ. Đúng vậy, hai tháng nay bà dì nhà mẹ cô không đến,hàng ngày ôn tập luôn gặm ô mai, hơn nữa, thời gian ngủ tăng lên rõ ràng, nhưngDu Nhiên quá tập trung ôn tập nên hoàn toàn không chú ý tới chuyện này. Quan trọng nhất là… bọn họ rõ ràng lần nào cũng dùngbiện pháp tránh thai nha!!! Tháng trước còn mới mua hai hộp để ở đầu giường dùngdần mà!!! Nhưng Khuất Vân nói không sử dụng biện pháp tránhthai, nói cách khác, tất cả những chuyện này đều do anh tác quái! Trong quá trình tạo ra kết luận này, Du Nhiên mờ mịtbị kéo đi làm một loạt kiểm tra, kết quảcó rất nhanh: cô vinh quang trúng chiêu rồi. Đương nhiên, bài thi tiếng Anh buổi chiều còn thảm hơnbuổi sáng. Khi thi nghe, Du Nhiên chỉ nghe được một từ duy nhất –baby. Buổi tối về đến nhà, Du Nhiên hất văng cái cốc trênbàn, dùng tiếng vang lanh lảnh biểu đạt sự giận dữ không gì sánh được của cô:“Khuất Vân, anh nói rõ ràng cho tôi!!!” Khuất Vân nhàn nhã bưng một bát canh cá chua Tây Hồđến, mùi chua ngọt hấp dẫn dụ dỗ người ta chảy nước miếng: “Chuyện rất dài, đểsang một bên, ăn một ít đi đã.” Tuy hận đến mức không thể một phát cắn chết anh, nhưngcái dạ dày của Du Nhiên không có nghĩa khí vẫn bị khuất phục. Ăn cơm, uống canh gà, hoa quả tráng miệng, Du Nhiên sờsờ dạ dày, lần thứ hai đứng lên, chỉ vào mũi anh mắng: “Khuất Vân, anh là kẻcòn tởm lợm hơn một mỹ nhân ngư trong cống thoát nước, có phải anh cố ý chọcthủng bao cao su không?” “Đúng vậy.” Khuất Vân không cho đó là nhục, ngược lạicòn coi đó là vinh quang, đặt nước trái cây mới ép trước mặt Du Nhiên. “Khiến tôi mang thai sớm như vậy có phải để ngăn tôitới đại học C không?” Du Nhiên hỏi. “Đúng vậy.” Khuất Vân lại khoác cái áo len dày lênngười Du Nhiên. “Việc này có phải bắt đầu lên kế hoạch từ tháng MườiMột không?” “Đúng vậy.” Đáp án không cần nói cũng biết. Du Nhiên bỗng đứng lên, cái áo len rơi xuống đất, côlạnh lùng nói: “Khuất Vân, anh chắc chắn mọi việc sẽ phát triển theo dự tínhcủa anh thế sao?” “Ý em là gì?” Khuất Vân hỏi. “Tôi có thể không cần đứa bé!” Du Nhiên nổi giận nói. “Lý Du Nhiên, nói ra miệng phải suy nghĩ cho kỹ.”Trong phòng vốn rất ấm áp, nhưng từ đường viền cơ thể Khuất Vân, khí lạnh dầndần tràn ra. “Trái Đất không cả ngày quay quanh anh, tôi cũng sẽkhông lần nào cũng phải làm theo yêu cầu của anh!” Thấy Khuất Vân nổi giận, DuNhiên cảm giác thật sảng khoái vì trả được thù. Hung ác nói xong câu đó, Du Nhiên “bịch bịch” chạy lênlầu, đóng cửa phòng, đi ngủ. Chưa ngủ được mấy tiếng, một cảm giác đè nén rất mạnhkhiến cô giật mình tỉnh dậy. Mở mắt, cô nhìn thấy nữ vương. Không biết nữ vương ngồi xuống bên giường Du Nhiên từbao giờ, thấy cô tỉnh dậy, nữ vương liền vươn tay sờ bụng cô, nhẹ nhàng nói:“Du Nhiên à, cháu trai bảo bối của mẹ đành giao cho con vậy, nếu thằng bé xảyra chuyện gì, con…” Câu nói tiếp theo, nữ vương không nói hết, nhưng hiệuquả còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Sau khi nữ vương rời đi, lại là hiệu trưởng tới. Gương mặt bánh bao kia cười đến sắp nứt ra: “Bạn Lý DuNhiên, cứ yên tâm sinh đi, tôi đảm bảo, bằng tốt nghiệp sẽ đúng giờ giao đếntận tay bạn. Nhưng có một điều kiện, bạn phải mang cháu gái đến đổi.” Một người muốn cháu trai, một người muốn cháu gái, DuNhiên khóc không ra nước mắt, có lẽ phải sinh một đứa gay mới có thể thỏa mãnyêu cầu của bọn họ. Bên này còn chưa giải quyết xong, không biết bố mẹ DuNhiên lấy tin tức từ đâu, từ Mỹ gọi điện về. Lý Minh Vũ vừa lau nước mắt nước mũi vừa khuyên nhủ:“Bố khổ cực cả nửa đời, khó khăn lắm mới chờ được một đứa cháu ngoại, Du Nhiênà, sao con có thể nhẫn tâm khiến bố kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh như thế?” Du Nhiên bắt đầu cảm thấy đau đầu, con xin bố, trongbụng con mới là một cục thịt thôi. Bạch Linh không oán giận, ngược lại còn rất hiểu choquyết định của Du Nhiên: “Con còn trẻ như vậy, vốn chưa có chuẩn bị về tưtưởng, hơn nữa nguyện vọng học nghiên cứu sinh còn chưa hoàn thành, vì vậy, mẹsẽ ủng hộ mọi quyết định của con… Chỉ là, con của con và Khuất Vân nhất định sẽrất đáng yêu… Aizzz.” Không thể không nói, chiêu lấy lùi để tiến này của mẹquả nhiên cao tay, một tiếng “aizzz” khiến Du Nhiên cảm thấy mình thật sự bấthiếu đến cực điểm. Thật ra nói không cần đứa bé này là do Du Nhiên giậnquá nói bừa thôi, là vì khiến Khuất Vân không dễ chịu nên mới nói. Mà bây giờ, nếu thật sự làm như vậy, xem ra không cầnKhuất Vân ra tay, cô sẽ bị bố mẹ hai bên chém chết đến mức không thể đầu thai. Trải qua một trận oanh tạc mệt nhọc, Du Nhiên ở trongtình trạng kiệt sức, lúc này, trong căn phòng yên lặng bỗng vang lên một tiếng“tinh” đã lâu không nghe thấy. Quay đầu lại, ở cửa phòng, Du Nhiên nhìn thấy KhuấtVân. Anh, đang, mỉm, cười. Giống như một con thú đã ăn no, nhàn nhãn mỉm cườinhìn con mồi đang giãy dụa phí công vô ích. Đây là bài học thứ hai mươi hai mà KhuấtVân dạy cho Du Nhiên - Anh chàng giảng viên này, trước giờ luôn là cầm thú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]