Mấy năm trước nhà ga thành phố Nam Kinh đã bị thiêu rụi hoàn toàn bởi một trận hỏa hoạn lớn, sau đó nó được chính phủ xây dựng lại một cách tạm bợ, đông gặp gió lùa, hạ gặp mưa dột, gần như trở thành một đề tài đàm tiếu khi nhắc đến các công trình kiến trúc công cộng ở Nam Kinh. Mãi đến năm ngoái, cuối cùng thì nhà ga mới cũng khánh thành, được hiện đại hóa hoàn toàn, trông hết sức bề thế.
Kể từ khi nhà ga mới được xây dựng cho tới giờ, đây là lần đầu tiên Dĩ Thành bước chân vào, thế nhưng anh chẳng còn tâm trí đâu để mà nhìn ngắm cảnh vật nơi này.
Anh phải đi tìm một người.
Thế nhưng, ở một nơi rộng thênh thang như vậy, anh chỉ có thể trông thấy bóng mình lờ mờ hiện ra trên sàn nhà sáng bóng, cô độc, lẻ loi và yếu ớt đến khó tin.
Có vô vàn phòng chờ, vô vàn con người, khung cảnh hối hả, nét mặt thẫn thờ, đi lướt qua người anh, anh bất cẩn va phải người khác, người khác cũng bất cẩn đụng phải anh, hai bên đều chẳng màng tới, cũng chẳng hơi đâu mà nói với nhau tiếng xin lỗi.
Dĩ Thành đi tìm hết phòng này đến phòng khác, băng qua hết hàng ghế này đến hàng ghế khác, ánh mắt đảo qua hết gương mặt xa lạ này đến gương mặt xa lạ khác.
Không có, không có.
Kỳ thật trong lòng anh thừa hiểu, bọn họ nói, Thiên Việt đã đi từ sớm, hiện tại, đã tám giờ tối rồi.
Việt Việt, rất có khả năng đã đi mất rồi.
Cũng không biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162062/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.