Chín giờ sáng, Tống Nhiên còn đang say giấc nồng bỗng bị chuông điện thoại đánh thức. Y cáu bẳn quay sang vỗ vai Kim Cường: “Nghe điện thoại đi kìa.”
Kim Cường híp mắt cầm điện thoại lên, vừa thấy tên người gọi, gã tỉnh giấc trong vòng ba nốt nhạc, vội chạy ra phòng khách nghe máy.
“Kim Cường, mày lấy danh nghĩa anh sai mấy thằng bên quản lí đô thị làm việc đúng không?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm.
“Anh, anh rể… Anh đừng có nghe đứa nào bịa chuyện nha… Em, em có làm gì đâu?”
Bốn phương tám hướng Kim Cường cóc ngán đứa nào, nhưng đụng phải ông anh rể mặt như Diêm Vương này là gã sợ mất mật. Cha mẹ Kim Cường mất sớm, một tay chị gái nuôi nấng gã nên người. Ông anh rể này nghiễm nhiên kiêm luôn cả chức phụ huynh, luôn răn đe dạy dỗ Kim Cường.
“Anh rể, chắc là hiểu lầm gì thôi. Cha nội Lý Vĩnh Niên kia tự mời em đi ăn đó chứ. Ăn xong ổng mới bảo muốn nhờ anh nói đỡ cho mấy câu, nhưng em chối mà!”
“Thế vụ dỡ vựa trái cây là sao đây? Tao nghe bảo suýt thì có người mất mạng kia kìa!”
“Hả? Làm gì có chuyện đó? Rõ là em dặn tụi nó chỉ dỡ cái kho hàng thôi mà…”
Kim Cường quả nhiên là kẻ ngu si, đối phương mới mồi thêm một câu đã tự khai ra mọi chuyện. Biết mình lỡ miệng, gã sợ đổ mồ hôi hột, nín thinh ngay lập tức.
“Hừ, biết ngay là mày bày trò. Hên là chưa to chuyện đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/2699230/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.