Chương trước
Chương sau
06

Bạch Sướng quay đầu lại nhìn, ừm, là một anh trai rất đẹp.

Nhưng Bạch Sướng không biết anh đẹp trai này. Đột nhiên bị anh đẹp trai ôm, Bạch Sướng rất sợ.

Ngay lúc nó sắp rơi nước mắt liền nghe thấy giọng nói hoảng loạn của anh đẹp trai, “Sao lại khóc rồi… Cậu bé này, anh chơi với em nhé, đừng khóc đừng khóc nha.”

Sau đó anh đẹp trai bế Bạch Sướng ngồi trên tay mình, tay kia lau nước mắt trên mặt nó. Anh vừa lau, vừa dỗ dành: “Đừng khóc nha, đừng khóc, anh sai rồi, anh không ngờ sẽ doạ em khóc.”

Bạch Sướng nghe lời nói dịu dàng của anh đẹp trai, dần dần nín khóc, không rơi nước mắt nữa.

Nhưng nó vừa mới thôi rơi nước mắt, bỗng nghe anh đẹp trai bảo, “Ôi chao, sao vẫn khóc thế này. Anh thả em xuống nhé, chúng ta không khóc nữa nha.”

Lần này còn khủng khiếp hơn, Bạch Sướng khóc còn to hơn khi nãy.

Vừa nghe thấy anh đẹp trai không ôm nó nữa, nước mắt liền ào ra ồ ạt như mở vòi nước.

07

Thẩm Minh Húc nhìn đứa trẻ này đã một lúc lâu, nghĩ rằng nó cũng sẽ như các bạn nhỏ khác chạy tới chỗ ông nội muốn được bế.

Nhưng không, đứa trẻ này chỉ đứng trong góc tường trông mong nhìn, hâm mộ trong mắt sắp hoá thành thực thể rồi mà chân vẫn chăng nhúc nhích lấy nửa bước.

Thẩm Minh Húc không nhìn nổi nữa. Anh không thể chịu được cảnh đứa trẻ ngoan như vậy bị tủi thân. Vì vậy bước tới bế nó lên.

Nhưng Thẩm Minh Húc không ngờ được. Anh chỉ bế cậu nhóc này lên thôi, sao lại khóc mãi không nín thế này.



Dỗ mãi mà nhóc con không đỡ hơn, nhủ thầm có lẽ do mình bế làm nó sợ nên định thả nó xuống.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nhóc con lại càng khóc to hơn.

Vừa khóc còn vừa túm chặt tay áo hoodie của Thẩm Minh Húc không buông. Nước mắt to như hạt đậu lã chã rơi trên quần áo Thẩm Minh Húc.

08

Bé ngoan khóc khiến người xót xa quá đỗi, Thẩm Minh Húc ôm nó trong lòng dỗ dành, vừa dỗ vừa vuốt lưng nó.

Nước mắt nhóc con rơi trên cổ Thẩm Minh Húc, chẳng mấy chốc vai Thẩm Minh Húc đã ướt một mảng.

“Ngoan nào, không khóc không khóc, dù sao em cũng phải nói anh nghe lý do em khóc chứ?” Thẩm Minh Húc dỗ dành, giọng nói vô thức dịu dàng hơn rất nhiều.

“Hức… Em… Anh ơi… Đừng không ôm em…” Bạch Sướng ôm cổ Thẩm Minh Húc chẳng chịu buông, vừa nói vừa thút thít.

Thẩm Minh Húc lại vỗ về nhóc con, “Không đâu không đâu, không phải đang ôm đây sao, đừng khóc nha.”

Từ từ, Bạch Sướng dần thôi nức nở trong sự dỗ dành của Thẩm Minh Húc, không còn khóc nữa.

Nhóc con khóc nửa ngày, lại còn khóc to như vậy nên đã khiến nhiều người chú ý.

Thẩm Minh Húc cũng để ý tới ánh mắt của mọi người. Vừa nãy anh phát hiện, nhóc con bị các bạn nhỏ khác cô lập.

Vì vậy liếc nhìn đám con nít nhốn nháo xung quanh, không khỏi phiền muộn trong lòng. Nhóc con trong ngực bắt đầu gà gật, bị ôm thế này nhất định sẽ ngủ không thoải mái.

Vậy nên sốt ruột ho khan một tiếng, người bên cạnh yên lặng. Sau đó Thẩm Minh Húc ôm nhóc con rời đi.

09



Hành động của Thẩm Minh Húc đương nhiên cũng bị ông cụ Thẩm nhìn thấy. Ông không ngờ cháu trai nhà mình sẽ quan tâm tới một đứa trẻ như vậy.

“Đứa trẻ cậu nhà bế kia… Là Omega duy nhất trong viện chúng tôi.” Viện trưởng cô nhi viện đứng cạnh ông cụ Thẩm lên tiếng.

Ông cụ Thẩm quay sang nhìn viện trưởng. Ông thoáng cái đã hiểu rõ ý tứ trong lời viện trưởng cô nhi viện.

Ông cụ Thẩm chẳng có ý gì với tụi trẻ. Nhưng nghĩ đến cháu trai nhà mình thích đứa bé này, vừa khéo nó lại là một Omega. Vậy biết đâu độ xứng đôi của hai đứa lại cao nữa thì chẳng phải dệt hoa trên gấm sao.

Vì vậy, ông cụ Thẩm quay lại yêu cầu cấp dưới đi kiểm tra độ xứng đôi của đứa trẻ đó và Thẩm Minh Húc.

Kết quả thu được ngoài mong đợi, độ xứng đôi của đứa trẻ ấy và Thẩm Minh Húc vậy mà lên đến 83%. Ai cũng không ngờ, một Omega trong cô nhi viện lại có độ xứng đôi với cậu chủ lớn nhà họ Thẩm cao đến như vậy.

10

Ông cụ Thẩm thử thăm dò Thẩm Minh Húc một chút, “Tiểu Húc, con thấy đứa bé ở cô nhi viện kia thế nào?”

Lúc đầu Thẩm Minh Húc không rõ ông mình nhắc đến ai. Nhưng nghĩ lại thì hôm nay anh chỉ bận dỗ dành mỗi một đứa quỷ nhỏ thích khóc nhè thôi. Vì vậy gật đầu, “Rất đáng yêu, mỗi tội hay khóc.”

“Con nói gì chứ, thằng bé mới 7 tuổi, tuổi này không khóc mới không bình thường.” Ông cụ Thẩm nhìn cháu trai nhà mình, rất hài lòng với câu trả lời của Thẩm Minh Húc.

“Vậy con thích đứa bé này không?”

“Thích chứ.” Ngoan như vậy, thơm thơm mềm mềm, tay cũng mềm, mỗi tội hơi thích khóc một chút.

Ông cụ Thẩm gật đầu đồng ý.

Vì vậy hai ông cháu cứ lệch sóng như vậy mà kết thúc một cuộc trò chuyện quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.