Chương trước
Chương sau
Hô hấp của Thẩm Yểu thoáng khựng lại khó lòng phát giác, cánh tay được Từ Ý Bạch nắm khẽ buông thõng, như chiếc lá rụng xoay lơ lửng trong gió rốt cuộc cũng rơi xuống.

Thời gian để cậu phản ứng kéo rất dài, như đang phân rõ những lời này là thật hay giả, hoặc chuyện này thật sự khiến người ta khó có thể tin nổi.

Thẩm Yểu chậm chạp mở miệng, không nói mấy lời quan tâm lấy lệ đầu môi, giọng điệu có vẻ bình tĩnh như thường hỏi:

“Anh thật sự không có cách nào tiếp tục đàn dương cầm nữa ư?”

Sự trầm mặc của Từ Ý Bạch trở thành ngầm thừa nhận, anh không thể thẳng thắn đối diện với sự thật mình không thể đàn dương cầm được nữa, lần thứ hai muốn giấu tay đi, lại bị Thẩm Yểu trở tay nhẹ nhàng giữ lấy.

Lông mi anh khẽ rung, tựa như sắp rơi lệ, rốt cuộc mở miệng thừa nhận nói: “Ừ.”
Trong sự tĩnh lặng vô bờ bến, Từ Ý Bạch rũ mắt nhìn khuôn mặt Thẩm Yểu, kiều diễm lại yên lặng tựa như một bức tranh không lời.

Thẩm Yểu không hề nói mấy lời quan tâm giả tạo, cũng không nhào vào lòng anh, chảy mấy giọt nước mắt cá sấu.

Cậu chỉ lặng lẽ đứng dưới ngọn đèn, ánh mắt chưa từng rời khỏi lớp băng gạc. Bộ dạng hiện tại của Thẩm Yểu mới thật sự là quan tâm, cũng là thật sự đang áy náy.

Anh biết Thẩm Yểu làm một vũ công, có thể thấu hiểu sự linh hoạt của đôi tay là sự tồn tại quan trọng biết bao nhiêu đối với Từ Ý Bạch. Đàn dương cầm đối với Từ Ý Bạch mà nói, đã không chỉ dung nhập vào linh hồn anh, mà còn hòa hợp vào mạch máu, khó lòng vứt bỏ.

Trải qua khoảng thời gian bị thương lâu như vậy, Từ Ý Bạch dường như đã chấp nhận sự thật, anh mở miệng nói: “Thẩm Yểu, từ hồi hai tuổi anh đã bắt đầu đàn dương cầm. Lần đầu tiên tò mò ấn xuống phím đàn, anh liền cảm thấy tiếng đàn thật êm tai.”
“Tất cả mọi người nói anh có thiên phú, báo chí thậm chí còn gán ghép cho anh rất nhiều danh hiệu khoa trương quá mức, nhưng đối với anh mà nói, thì là anh đã tìm được việc mình muốn làm suốt cuộc đời này.”

“Nói ra thì có phần hư vô ảo tưởng, anh đã thấy được một con đường xa xăm trước mắt. Anh không cần vinh hoa phú quý, anh chỉ muốn bước từng bước, bởi đây là một con đường đằng đẵng cô đơn, dẫu anh biết rằng không có điểm cuối cùng.”

“Anh chưa bao giờ cảm thấy chán ghét, cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, vì mỗi một phím đàn nhấn xuống đều có những ý nghĩa thực sự thuộc về riêng nó.”

“Thẩm Yểu, trước khi gặp được em, điều anh cố chấp nhất, muốn làm được hoàn mỹ nhất chỉ có mình đàn dương cầm.” Từ Ý Bạch cúi đầu, ánh mắt nổi gợn sóng, “Anh đã tưởng rằng lý tưởng của mình quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, vĩnh viễn đi theo suốt cuộc đời.”
Trong mắt Từ Ý Bạch xuất hiện hơi nước mịt mù, tựa rừng rậm sau cơn mưa. Lông mi anh khẽ rung, nước mắt rốt cuộc lăn xuống, lặng thinh không tiếng động, nhưng lại tuyệt đối không lộ chút yếu đuối.

Ánh mắt anh nhìn Thẩm Yểu cho tới bây giờ đều không giống với nhìn người khác.

“Yểu Yểu, kết hôn với anh được không?”

Từ Ý Bạch cầu hôn không hề đúng thời điểm, nhưng hiện tại đây là cơ hộ duy nhất anh có thể nắm bắt.

Thẩm Yểu là cánh chim tự do, có vô số cành cây để cậu có thể nghỉ chân, vĩnh viễn chỉ là những phút dừng chân ngắn ngủi, rồi lại tung cánh bay đi.

Anh biết Thẩm Yểu sẽ không cam tâm tình nguyện lưu lại, Từ Ý Bạch biết bản thân đang dùng thủ đoạn bỉ ổi nhất. Anh biến sự áy náy của Thẩm Yểu thành dây leo, trói lấy đôi cánh sắp sửa tung bay kia.

“Hôn lễ cần thời gian chuẩn bị rất lâu.” Từ Ý Bạch lập tức ôm lấy Thẩm Yểu, có thể là bởi căng thẳng, lệ nóng rơi xuống cổ Thẩm Yểu, “Chúng ta đi đăng ký trước nhé.”

Thẩm Yểu chẳng nói chẳng rằng bị Từ Ý Bạch ôm vào lòng, song cũng không đẩy anh ra.

Từ cổ chí kim, có không ít thiên tài bởi không còn có thể bước lên sân khấu mà lựa chọn tự sát. Đối với bọn họ mà nói, sau khi suối nguồn trong trẻo nhất của sinh mệnh bị chặn dòng, bị bóp nghẹt tàn khốc thì đã không còn lý do để tiếp tục sống nữa.

Phương thức thiên tài rớt đài có rất nhiều, có người bị hiện thực bào mòn góc cạnh, có người bởi tuổi tác gia tăng mà mất đi linh cảm, cũng có người bị phồn hoa làm mờ đôi mắt.

Từ Ý Bạch không thuộc bất cứ loại nào, giữa cuộc tranh chấp với Quan Thù, trong một hồi ghen tuông tranh đoạt người yêu, mà vô tình mất đi đôi tay của mình.

Thẩm Yểu quay mặt, cậu nhìn thấy nốt ruồi nơi chóp mũi của Từ Ý Bạch.

Gần trong gang tấc, khiến cậu hồi tưởng lại màu trắng đen của lễ tang hơn mười năm trước, trên chóp mũi của nam sinh đàn dương cầm cho cậu cũng có một nốt ruồi nhỏ xinh như vậy, bắt mắt mà đặc biệt.

Cuối cùng, Thẩm Yểu đưa tay giúp Từ Ý Bạch lau nước mắt ấm áp trên mặt, gật đầu chấp thuận:

“Vâng.”

*

Ban đêm.

Từ Ý Bạch cùng Thẩm Yểu nằm trên một chiếc giường, anh đã rất lâu không được ôm Thẩm Yểu từ phía sau như vậy, trống ngực đập rất nhanh.

Anh đã sớm chú ý tới ký hiệu xa lạ trên tuyến thể của Thẩm Yểu, đó là dấu vết của Alpha khác lưu lại.

Từ lúc gặp lại, Từ Ý Bạch đã muốn tuân theo bản năng thú tính, dùng sức há miệng cắn xuống. Bởi vì ghen ghét, có lẽ anh sẽ cắn tuyến thể kia đến xuất huyết, chỉ để bao trùm toàn vẹn lên ký hiệu trên tuyến thể của Thẩm Yểu.

Anh kiềm chế, cưỡng ép cản lại cơn kích động này.

Từ Ý Bạch nâng người dậy, khom lưng từng chút áp sát Thẩm Yểu, để cậu có đủ không gian thích ứng. Anh vừa phóng thích pheromone trấn an Thẩm Yểu, vừa nhẹ nhàng nhấm nháp.

Ký hiệu rất dịu dàng, tựa như lông chim lướt qua làn da nhạy cảm. Thẩm Yểu không kiềm nổi phát ra âm thanh:

“Ưʍ......”

Có thể là bởi vì động tác của Từ Ý Bạch quá mức nhẹ nhàng, ký hiệu này kéo dài một khoảng thời gian rất lâu. Chờ đến thời điểm kết thúc, Thẩm Yểu như nhũn toàn thân tê liệt ngã vào trong lòng Từ Ý Bạch.

Cậu run lẩy bẩy, được Từ Ý Bạch ôm lấy vỗ lưng từng chút một, như đang chăm sóc một em bé.

Thẩm Yểu tựa vào người anh, hô hấp hỗn loạn, hỏi: “Từ Ý Bạch, anh có hận vì em khiến tay anh như vậy không?”

“Không đâu.” Từ Ý Bạch nói, “Là tự anh cầm mảnh thủy tinh vỡ, không liên quan đến em.”

Thẩm Yểu đợi thật lâu, cũng không đợi được động tác của Từ Ý Bạch. Cậu ngẩng đầu, hỏi: “Không làm ư?”

Từ Ý Bạch lại chỉ duỗi tay, ôm Thẩm Yểu vào lòng, siết chặt lấy: “Anh chỉ muốn ôm em.”

Ngày hôm sau Thẩm Yểu vừa tỉnh, Từ Ý Bạch đã như thể không chờ nổi nữa, đưa cậu đến Cục Dân Chính đăng ký.

Hôm nay là ngày thường, bọn họ lại đến sớm, cửa vắng tanh không người xếp hàng. Từ Ý Bạch nắm tay Thẩm Yểu bước vào, còn được bảo vệ trước cửa chúc mừng nói: “Hai cậu là cặp đầu tiên ngày hôm nay, rất xứng đôi.”

“Vậy sao?” Từ Ý Bạch siết chặt tay Thẩm Yểu, tâm trạng anh hôm nay không tồi, với ai cũng nở nụ cười ôn hòa, lịch sự nói câu cảm tạ, “Cảm ơn.”

Thủ tục đăng ký cũng không rườm rà, bọn họ ngồi trước ống kính, điều chỉnh tư thế dựa theo ý của nhϊếp ảnh gia.

“Tách ——”

Ánh sáng nhoáng chớp lên, Thẩm Yểu rất phối hợp nở nụ cười.

Cậu cùng Từ Ý Bạch đều rất ăn hình, ảnh chụp dán trên giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực vô cùng đẹp mắt, Từ Ý Bạch dùng ngón tay vuốt lên khuôn mặt tươi cười của Thẩm Yểu trên ảnh.

Từ Ý Bạch vẫn không tự mình lái xe, lái xe kia liền đi theo bọn họ trường kỳ. Sau khi lên xe, Từ Ý Bạch suốt đường đi đều cầm hai tờ chứng nhận kết hôn, ngón tay nắm chặt, như thể bất cứ lúc nào cũng đề phòng người khác đến cướp.

Về đến nhà rồi, Từ Ý Bạch lại mở két bảo hiểm ở trong nhà ra. Anh có nhiều đồ giá trị như thế, trong két sắt lại rỗng tuếch, hiện tại nhét hai tờ chứng nhận vào mới xem như là hữu dụng.

“Thật sự phải cất vào đây ư?” Thẩm Yểu hoài nghi nhíu mày, nhắc nhở nói, “Không ai trộm thứ này đâu.”

Từ Ý Bạch lại xoay người tức thì ôm lấy cậu, lời Thẩm Yểu nói vừa nãy một câu anh cũng không nghe vào tai. Anh chỉ dùng chóp mũi dán vào má Thẩm Yểu, như một con cún lớn.

“Đây là thứ quan trọng, cho nên phải cất vào đây.”

Thẩm Yểu nói mình thích Từ Ý Bạch hồi đại học, vì thế sau khi đăng ký, Từ Ý Bạch dường như quyết tâm quên đi những chuyện không vui vẻ giữa anh và Thẩm Yểu trong quá khứ, chỉ cần sự tốt đẹp của hiện tại.

Anh lại quay về Từ Ý Bạch của trước kia, dịu dàng săn sóc quan tâm, ngay cả động tác hôn môi trên giường cũng không mạnh bạo.

Từ Ý Bạch không hề giam cầm cậu như Thẩm Yểu đã từng nghĩ, anh để người yêu có đủ không gian cùng thời gian, mỗi ngày đều cùng lái xe đưa đón Thẩm Yểu đến đoàn múa.

Anh còn đặc biệt đưa Thẩm Yểu lên tầng, chỉ để tuyên bố một chút chủ quyền.

Người nhận ra khuôn mặt của Từ Ý Bạch cũng không ít, cũng biết chuyện buổi hòa nhạc bị trì hoãn hồi lâu, chẳng qua không ai thân quen với Thẩm Yểu, không dám buôn chuyện hỏi dò với cậu. Alpha từng gặp Quan Thù kia, khi nhìn thấy Từ Ý Bạch thì giật mình, nhưng cuối cùng vẫn thức thời không nói gì.

Có điều ai nấy đều biết Thẩm Yểu là hoa thơm đã có chủ, có một người chồng Alpha tuấn tú đẹp trai, còn cực kỳ thắm thiết.

Mà không ít Alpha từng động lòng với Thẩm Yểu, liền thành kẻ thất tình.

Trong thời gian Thẩm Yểu làm việc tại đoàn múa, Từ Ý Bạch một mình ngoan ngoãn không náo loạn chờ ở nhà. Anh dường như không có chuyện gì khác để làm, mỗi ngày đều chỉ ngồi đọc sách trong phòng khách.

Chờ khi chiều tà buông xuống, Thẩm Yểu cũng sẽ trở lại. Từ Ý Bạch liền ngẩng đầu lên, nhìn vọng về phía cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.

Ý nghĩa duy nhất trong cuộc sống của anh, chỉ còn là chờ Thẩm Yểu về nhà. Thẩm Yểu từng hỏi Từ Ý Bạch: “Có muốn tìm chuyện gì khác để làm hay không?”

Từ Ý Bạch lại chỉ ôm cậu, vùi mặt vào người cậu, mở miệng nói: “Ngoại trừ đàn dương cầm, anh không có chuyện nào thích làm nữa cả. Nếu có thể, em có thể về nhà với anh sớm một chút không?”

Thẩm Yểu xoa đầu anh, đồ đạc trong nhà cậu đã sớm thu dọn hết toàn bộ đến chỗ của Từ Ý Bạch, hiện tại nhà của Từ Ý Bạch mới là nhà của cậu.

Cậu ưng thuận, thời gian về nhà mỗi ngày một sớm hơn, cuối tuần cũng luôn ở bên Từ Ý Bạch.

Cuối tuần Thẩm Yểu ngủ có phần muộn, thời điểm tỉnh dậy cổ họng có chút khô. Thẩm Yểu cầm chiếc cốc Từ Ý Bạch đặt bên giường, uống một ngụm nước.

Thẩm Yểu đứng dậy xuống giường, đẩy cửa ra lại thấy Cố Vân Vận trên sofa. Cậu xỏ dép lê, trên người mặc áo ngủ rộng thùng thình, trên cổ còn có dấu hôn Từ Ý Bạch mới lưu lại đêm qua.

Cậu biết chuyện Cố Vân Vận làm sau lưng mình rõ như lòng bàn tay, lại tự nhiên như là lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Thẩm Yểu lễ phép chào hỏi: “Chào chị.”

Cố Vân Vận lại chỉ nhìn cậu một cái, chẳng buồn đáp lời, bỏ mặc Thẩm Yểu một mình ngượng ngùng, lạnh nhạt dời tầm mắt đi.

Từ Ý Bạch ngồi đối diện cô đứng dậy, anh đi đến trước mặt Thẩm Yểu, bảo cậu đi vào thay quần áo trước.

Thời điểm cửa khép lại, Từ Ý Bạch mới nói: “Chị, trước lúc vào rõ ràng chúng ta không hề thỏa thuận như vậy.”

Chiếc cốc trên tay Cố Vân Vận nặng nề đập xuống bàn. Cô nhìn chằm chằm băng gạc vẫn còn quấn trên tay Từ Ý Bạch, hừ lạnh một tiếng nói: “Em mong đợi chị hòa nhã với cậu ta à?! Người nhà đồng ý cho em kết hôn với cậu ta đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.”

“Em còn rất biết chọn Omega, vừa chọn liền trúng ngay thứ hồng độc có thể tạo mưa gây gió, có thể khiến cho cả Yến Tri Hành cùng Quan Thù chật vật đến như vậy.” Cô nhấp ngụm cafe, sắc mặt lại càng kém thêm, “Nếu không phải em cũng tham gia, chị ngược lại sẽ vô cùng thích thú mà xem vở kịch hay này.”

“Em ấy đã không còn quan hệ gì với bọn họ cả.” Từ Ý Bạch đặt trọng điểm tại đó, anh nhíu mày lại, “Đừng nhắc đến hai người đó nữa.”

Cố Vân Vận cũng không biết Thẩm Yểu có điểm nào quyến rũ đến như vậy, có thể khiến từng Alpha say đắm đến điên đảo thần hồn.

“Bỏ đi, dù sao em cũng là đồ lừa cứng đầu!” Khuôn mặt Cố Vân Vận trở nên nghiêm túc, “Hôm nay chị đến đây cũng không vì chuyện gì khác, chị tới là muốn hỏi em......”

Cố Vân Vận mới vừa mở miệng, Từ Ý Bạch lại quay đầu đưa mắt nhìn phòng ngủ, sau đó ngắt lời nói: “Đến phòng sách nói đi.”

Thời gian bọn họ ở lại phòng sách không ngắn, thời điểm Cố Vân Vận bước ra, Thẩm Yểu đã thay quần áo xong xuôi ngồi trên sofa. Cậu nhắm mắt làm ngơ trước sự lạnh nhạt của Cố Vân Vận, lễ phép chu đáo đứng dậy chào tạm biệt: “Chị à, hẹn gặp lần sau.”

Thẩm Yểu nhìn bóng dáng Cố Vân Vận biến mất, lại chậm chạp không thu hồi tầm mắt. Khóe mắt cậu nhìn thấy Từ Ý Bạch tiến lại, đoán được anh muốn nói gì, liền giành trước nói:

“Không sao đâu, bọn họ không thích em là chuyện rất bình thường.”

Từ Ý Bạch lại kéo tay cậu, hạ mắt nhìn cậu, đoan chắc nói:

“Rồi họ sẽ thích em thôi, sau này anh sẽ đưa em về nhà.”

Đưa Thẩm Yểu về nhà vẫn luôn là tâm nguyện của anh,

*

Đối với quyền chủ động trên giường Thẩm Yểu không quá để tâm, song đêm nay, cậu lại đẩy Từ Ý Bạch ngã lên giường.

Cậu bò từng chút từ cuối giường lên, cuối cùng ngồi khóa trên người Từ Ý Bạch. Tay Thẩm Yểu bắt đầu vuốt ve từ yết hầu Từ Ý Bạch, đầu ngón tay mềm mại trượt xuống, cuối cùng dừng bên trên chiếc thắt lưng da.

Ngón tay đánh từng vòng, ám muội phác họa.

Yết hầu Từ Ý Bạch siết chặt, theo bản năng muốn nhỏm người dậy, lại bị Thẩm Yểu lấy tay đè vai lại. Chỉ một chút lực, lại làm cho anh không thể động đậy.

Tay kia của Thẩm Yểu sờ lên cằm anh, như đang xoa mèo, nhẹ nhàng chòng ghẹo.

Hô hấp của Từ Ý Bạch càng thêm rối loạn, hiện tại góc độ anh nhìn Thẩm Yểu là từ dưới lên trên, khuôn mặt kiều diễm tinh xảo khẽ cúi, mang theo chút hương vị kiêu ngạo, càng thêm rực rỡ loá mắt.

Sau khi đăng ký, lần đầu tiên Thẩm Yểu dùng xưng hô này.

“Chồng ơi.” Thẩm Yểu cúi thấp người xuống, đồng thời mở khóa kéo của Từ Ý Bạch, âm thanh gần đến như vậy, tựa như hạ bùa chú, “Để em làm chủ nhé, được không?”

Một tiếng “Chồng ơi” này lại kí©h thí©ɧ thần kinh Từ Ý Bạch, anh đột ngột nâng tay, nắm lấy eo Thẩm Yểu, mạch máu nơi cổ dồn dập đập giần giật.

Động tác này của Từ Ý Bạch, rõ ràng là muốn chuyển thế chủ động. Thẩm Yểu lại chặn vai anh, thấp giọng thì thầm:

“Nghe lời một chút, sau này em sẽ luôn gọi anh như vậy.”

Hết thảy của Thẩm Yểu đều phóng đại trước mắt Từ Ý Bạch, sống lưng phập phồng, hàng mày khẽ nhíu, giọt mồ hôi dưới cằm lắc lưng sắp rớt xuống.

Còn cả tiếng ấm ách thi thoảng không nhịn được nơi cuống họng.

Cậu là đóa hồng độc, cũng là đóa hoa kiều diễm nhất thế gian. Tất cả mọi người đều vọng tưởng hái xuống, hiện giờ lại chỉ thuộc về riêng mình anh.

Tác dụng của tiếng gọi chồng kìa quá lớn, ban đầu mấy lần Từ Ý Bạch muốn bản thân được nắm giữ chủ quyền, nhưng lại đành nhịn xuống.

Song đến cuối cùng, từ sau khi bọn họ quay lại với nhau, lần đầu tiên Từ Ý Bạch không khống chế nổi trên giường.

“Đợi đã......”

Nguyên bản là người kiểm soát kiêu ngạo bệ vệ bị đẩy xuống dưới, Thẩm Yểu tóm chặt cánh tay Từ Ý Bạch, ngón tay lưu lại dấu tay cực dài, nghiêng ngả cầu xin: “Chậm một chút......”

Từ Ý Bạch nghe được lời cầu xin của cậu.

Quân bài tẩy ban đầu của Thẩm Yểu lại rơi vào trong tay Từ Ý Bạch, anh vặn cằm Thẩm Yểu, đối diện với ánh mắt tan rã, dùng chất giọng khàn khàn bức ép nói:

“Gọi đi.”

“—— gọi như thế thì anh sẽ dừng lại.”

Thẩm Yểu không ngừng run rẩy, chẳng hề phát ra âm thanh nào.

Nhưng khi cậu rõ ràng đã gọi rồi, Thẩm Yểu lại chầm chậm che mặt lại, sụp đổ kéo căng người lên một độ cong.

Từ Ý Bạch là đồ lừa đảo, chẳng giữ chữ tín một chút nào.

Sau khi kết thúc, Từ Ý Bạch muôn bế Thẩm Yểu đi tắm rửa, nhưng lại bị Thẩm Yểu không còn chút sức lực nào đẩy tay ra, âm thanh phát ra cũng lộ vẻ kiệt sức:

“Không muốn động đậy, anh rót cốc sữa cho em đi, giờ em chỉ muốn uống gì đó thôi.”

Từ Ý Bạch muốn nói anh sẽ giúp tắm rửa, không cần Thẩm Yểu làm gì, nhưng khi ánh mắt chạm đến thứ đang từ từ chảy ra khỏi mông Thẩm Yểu, liền quyết định không tắm rửa nữa.

Anh nghe lời Thẩm Yểu, xuống tầng rót cho cậu cốc sữa.

Thẩm Yểu mơ mơ màng màng ngồi dậy, cầm cốc sữa đồng thời sờ soạng bên cạnh người, sau đó nhíu mày, lại đẩy bả vai Từ Ý Bạch sai phái:

“Em bỏ quên di động dưới tầng rồi, đi lấy giúp em đi, sáng sớm mai dậy em cần dùng.”

Từ Ý Bạch cũng không có một lời oán thán, tiếp tục xuống tầng lấy di động cho Thẩm Yểu. Thời điểm anh lên đến nơi, Thẩm Yểu đã lại mệt mỏi nằm lăn xuống giường ngủ như trước, trên chiếc bàn bên cạnh còn thừa nửa cốc sữa.

Anh nhẹ nhàng đặt di động xuống mặt bàn, sau đó theo thói quen mà uống nốt chỗ sữa còn lại của Thẩm Yểu.

Đêm khuya dần, Từ Ý Bạch ôm Thẩm Yểu nhắm mắt lại, ngủ cực kỳ bình yên.

Thẩm Yểu chầm chậm mở mắt ra, khe khẽ cử động, thứ dính dớp nào đó trong nháy mắt lại chảy ra.

Sắc mặt cậu bất biến, động tác nhẹ nhàng dời cánh tay Từ Ý Bạch đi, lấy chiếc chìa khóa giấu dưới gối đầu ra, thời điểm đặt chân xuống mặt đất chân liền mềm nhũn y như trong dự đoán.

Thẩm Yểu không mặc quần, chân trần đi từng bước xuống dưới tầng.

Trong cốc sữa vừa rồi của cậu có bỏ thuốc ngủ. Do trường kỳ sử dụng, cậu bị kháng thuốc, mánh khóe này không thể ảnh hưởng đến cậu, nhưng có thể làm cho Từ Ý Bạch ngủ thật say.

Thẩm Yểu không chút do dự đi về phía phòng đàn, dùng chìa khóa mở cửa phòng ra. Chiếc đàn chiếm cứ diện tích lớn lẳng lặng nằm đó, nắp đã đóng lại, bên trên phủ một lớp vải.

Trực giác nói với cậu, trong căn phòng này nhất định đang che giấu điều gì đó.

Ánh mắt cậu nhìn lướt một vòng xung quanh phòng, sau đó đi về phía đàn dương cầm. Thẩm Yểu kéo tấm vải lụa xuống, lại nâng nắp đàn lên, trên phím đàn đen trắng, là một xấp giấy giày, như một tập tài liệu.

Thẩm Yểu cầm lên, tại góc phải của trang đầu tiên, có dán ảnh chụp của cậu.

Chỉ là ngoại trừ giới tính, tên, tuổi, cùng với hết thảy lý lịch bên trên đều không khớp với cậu, thậm chí ngay cả quốc tịch cũng là nước ngoài.

Cậu lật tiếp, là một mẫu đơn xin giấy chứng tử khống.

Thẩm Yểu lật tài liệu dưới cùng ra, đó là một phòng thí nghiệm quốc gia bảo mật cấp S, sở trường về mất trí nhớ cùng truy tìm kí ức.

Thẩm Yểu bất chợt hiểu ra điều Từ Ý Bạch muốn, anh muốn xóa bỏ kí ức của cậu, xóa bỏ người tên “Thẩm Yểu” này.

Cậu không chết, cũng không biến mất khỏi thế giới này, nhưng với thân phận mới toanh này, cậu chỉ có thể lệ thuộc vào Từ Ý Bạch.

“Thẩm Yểu” ngay cả kí ức cũng không có, cậu ấy sẽ tin tưởng từng câu của Từ Ý Bạch, cũng sẽ theo bản năng dựa dẫm vào Từ Ý Bạch. Bởi vì trong kí ức của cậu, Từ Ý Bạch nhất định sẽ được thiết lập là người yêu thân thiết nhất.

Đây mới là ý nghĩa thực sự của việc giam giữ, không ai có thể tìm được tin tức của “Thẩm Yểu”.

Từ Ý Bạch kỳ thật đã sớm không tin tưởng cậu, anh thậm chí đã tính đến lòng ngờ vực cực nặng của Thẩm Yểu, ngay từ đầu không hề ưu ái Thẩm Yểu, mà lại bộc lộ sự phẫn nộ ghen tuông chân thật, từng bước dẫn dắt cậu sập bẫy.

Khiến cậu tưởng rằng mình là thợ săn, trên thực tế cậu mới là con mồi.

Đây là một cái bẫy dịu dàng, Thẩm Yểu quả đúng là lật thuyền trong mương, cậu thậm chí không biết Từ Ý Bạch có quyết định này từ thời điểm nào, song hẳn là đã có từ trước khi đón cậu về nhà.

Sau khi trò hề kia kết thúc anh mới lên sân khấu, bởi Từ Ý Bạch biết tại thời điểm đó Thẩm Yểu không còn lựa chọn nào khác, đi theo anh chính là phương án tốt nhất.

“Cạch ——”

Cửa phòng lại bị người mở ra, Từ Ý Bạch đứng tại nơi tranh tối tranh sáng, khó phân biệt thần sắc hỏi: “Từ khi nào em đã phát giác ra sự bất thường, với cả đã lấy chìa khóa khi nào vậy?”

Giọng điệu của Từ Ý Bạch vẫn như thường ngày, bình tĩnh hỏi han: “Yểu Yểu, em xem tài liệu rồi, phải không?”

Thẩm Yểu không trả lời anh. Cậu lui ra sau một bước, không chút do dự vươn tay kéo đổ chiếc đèn cao bằng thân mình bên cạnh, chẳng hề chớp mắt, chân cũng không động, trơ mắt nhìn chiếc đèn đổ về phía mình.

“Thẩm Yểu!”

Từ Ý Bạch chợt xông lên trước, anh dùng tay trái lôi Thẩm Yểu tránh khỏi nguy hiểm, tay phải quấn băng gạc lại vững vàng đỡ được chiếc đèn trọng lượng không hề nhỏ.

Tay phải của anh có thể đỡ được thứ đồ này, căn bản là chẳng hề có vấn đề gì cả.

“Tay anh vốn dĩ là không sao đúng không?”

“Anh cũng có thể đàn dương cầm đúng không?”

Đùi trong của Thẩm Yểu có vệt trắng ướŧ áŧ uốn lượn chảy xuống, trên người đầy hương pheromone của Alpha. Trên mặt cậu chẳng chút biểu cảm, nhìn Từ Ý Bạch quyết đoán nói:

“Từ Ý Bạch, ly hôn đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.