Trong căn phòng tối tăm khép kín, không có tiếng động nào khác, ngoại trừ tiếng dương cầm một mình vang vọng, liền mạch từ đầu tới cuối không chút va vấp.
Đây là khúc nhạc Từ Ý Bạch tự sáng tác, khi đó giữa anh với Thẩm Yểu còn chưa xảy ra chuyện gì. Anh ôm Thẩm Yểu vào lòng, dịu dàng để cậu tự tay gõ lên phím đàn.
Anh phổ mấy âm đó thành một bản nhạc, không có độ khó quá cao, song lại trút vào đó toàn bộ tình yêu của mình, chuẩn bị biểu diễn tại buổi hòa nhạc, đàn cho Thẩm Yểu dưới sân khấu nghe.
Khúc nhạc vốn êm dịu tuyệt đẹp như nước mùa xuân, hiện tại lại bộc lộ cảm xúc muộn phiền thô bạo của người đàn, vang lên mạnh mẽ tựa tiếng sấm.
Nhịp điệu theo thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, biến thành nhịp trống gõ không ngừng trong mưa giông.
Từ Ý Bạch đã luyện tập vô số lần, lẽ ra sẽ không phát sinh sai sót tại khúc nhạc này.
Anh đàn hết lần này đến lần khác, rõ ràng càng phải trở nên thuần thục, trên thực tế tiếng đàn càng lúc càng hỗn độn, như chiếc xe thoát ly quỹ đạo, biết rõ là đường cùng, nhưng lại dồn hết sức đâm vào thân cây vững chắc.
Ngón tay lướt nhanh khiêu vũ trên những phím đàn, mỗi môt lần hạ xuống đều dùng sức lực rất lớn, tốc độ nhanh đến mức không lưu lại cho bản thân một chút không gian hít thở.
Chỉ có như vậy, anh mới không nghĩ đến những chuyện khác nữa.
“Không phải......”
Từ Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dam-chim/3429879/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.