Trên đường núi đêm khuya vắng vẻ, một chiếc việt dã xe vun vυ"t lao đi trên con đường vắng người tối tăm, đến ngã rẽ cũng chẳng hề giảm tốc, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan rào chắn lao ra ngoài.
Quan Thù lái một mạch đến lưng chừng núi, cuối cùng mới đạp phanh dừng lại.
Di động bên cạnh bỗng nhiên rung lên, ánh sáng trên màn hình trong bóng đêm cực kỳ chói mắt. Vào một khắc Quan Thù quay sang nhìn, hắn cũng không hiểu nổi bản thân đang mong đợi điều gì.
Thấy rõ tên “Quan Nham” trên màn hình, khóe môi mới vừa thả lỏng lập tức lại mím chặt.
Mặt Quan Thù lạnh tanh tắt di động đi, sau đó quay đầu xe tiếp tục lái về phía khu nhà của Thẩm Yểu. Hắn đỗ xe bên dưới nhà, hạ cửa sổ ngước nhìn lên trên tầng, ánh đèn đã không còn nữa.
Rạng sáng hai, ba giờ, toàn thế giới tựa rừng rậm tĩnh lặng, yên ắng không chút khói súng. Hắn mím chặt môi, tiếp tục lái xe tiến về phía trước.
Lộ Đình Hâm đang ngủ thì bị tiếng chuông dồn dập đánh thức, thời khắc ra mở cửa tâm trạng cực kém, sau khi thấy rõ là Quan Thù, cậu ta liền mở miệng mắng chửi: “Mày thần kinh đấy à?”
Quan Thù không quan tâm tiến vào nhà cậu ta, chẳng hề nâng mắt lên: “Cho tao mượn phòng khách một đêm.”
“Mày mẹ nó vừa đi làm cái quái gì đấy?” Lộ Đình Hâm cau mày, ghét bỏ nâng tay phẩy trước mũi, “Sao mà người đầy mùi thuốc lá thế.”
Vừa rồi Quan Thù hút rất nhiều thuốc trong xe, mùi khói bên trong còn chưa tan hết. Hắn chỉ là chơi đùa với Thẩm Yểu mà thôi, nhưng hắn cũng sẽ không nói cho Lộ Đình Hâm biết rằng mình đã lên giường với Thẩm Yểu, lại còn từ người yêu cũ biến thành nhân tình.
Trước đó không lâu hắn còn từng nói sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Thẩm Yểu nữa. “Đi hút thuốc.”
Quan Thù lạnh mặt, nói cũng như không, lập tức một đường đi vào phòng cho khách đóng cửa lại.
Phòng dành cho khách nhỏ hơn phòng ngủ chính rất nhiều, không biết bao lâu không có người ngủ, trên chăn còn hơi có mùi. Thời điểm Quan Thù huấn luyện dã ngoại ngay cả giường cũng không có, hoàn cảnh này đối với hắn mà nói cũng chẳng khác biệt gì.
Hắn còn từng đặc biệt huấn luyện giấc ngủ, nằm trên giường năm phút đồng hồ liền có thể vào giấc suôn sẻ, song Quan Thù nhắm chặt mắt, lại chẳng hề có chút buồn ngủ.
Vào một khắc mở mắt ra, ánh mắt hắn tỉnh táo vô cùng. Hắn dậy khỏi giường, lại nhặt quần áo từ mặt đất lên, thuốc trong bao đã chẳng còn mấy điếu.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, Quan Thù tựa vào ban công, cắn thuốc châm. Động tác hút thuốc của hắn càng lúc càng thành thạo, đặc biệt là lúc nhả khói ra. Ánh mắt Quan Thù đưa về phía tòa nhà xa xa phía trước, tòa nhà Thẩm Yểu ở bị một tòa nhà có độ cao tương tự che khuất, không thể nhìn thấy gì cả.
Thẩm Yểu nói muốn có quan hệ nhân tình với hắn, thời điểm hắn đi Thẩm Yểu lại chẳng buồn liếc mắt một cái. Quan Thù cười lạnh một tiếng, đêm nay Thẩm Yểu hẳn rất bận rộn, bận rộn giải thích với Từ Ý Bạch, làm sao có thời gian rảnh rỗi để ý đến hắn.
Suy cho cùng Từ Ý Bạch là bạn trai, còn hắn chỉ là nhân tình mà thôi. Hắn cũng không cần Thẩm Yểu lừa lọc giải thích cùng trấn an, hắn không hề đáng thương, kẻ đáng thương phải là Từ Ý Bạch.
Đêm nay hắn lái xe đi, giữa đường lại quay về điểm xuất phát, lần này Quan Thù đỗ xe tại một góc hoàn toàn bí mật.
Ánh mắt Quan Thù khóa chặt vào tầng lầu sáng sủa nơi phương xa, hắn không nhìn được tình cảnh bên trong, nhưng vẫn có thể phỏng đoán và tưởng tượng.
Thời gian chờ đợi trôi qua từng giây từng phút, tại thời điểm hắn không khống chế nổi muốn xuống xe, bóng dáng Từ Ý Bạch lại xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Khoảng cách quá xa, dẫu cho thị lực Quan Thù tốt đến đâu, cũng không thể thấy rõ quá nhiều thứ.
Bên ngoài vẫn còn đổ mưa, hắn chỉ có thể nhìn thấy Từ Ý Bạch đứng tại cửa thật lâu, mãi cho đến khi toàn thân ướt đẫm, Từ Ý Bạch mới chậm rãi nâng tay che mắt lại.
Hắn nhìn mãi cho đến tận lúc Từ Ý Bạch rời đi, mới lái xe đi khỏi.
Quan Thù không có bất cứ thông cảm gì với anh, hắn chỉ muốn biết Từ Ý Bạch là sẽ tiếp tục bị Thẩm Yểu lừa chạy quanh, hay là sẽ rõ ràng dứt khoát chia tay với Thẩm Yểu.
Chia tay là tốt nhất, Thẩm Yểu bị vứt bỏ là tốt nhất.
Lộ Đình Hâm tỉnh dậy vào đúng bảy giờ theo đồng hồ báo thức rung. Cậu ta vừa đánh răng vừa chuẩn bị ra ban công xem thời tiết, chợt thấy Quan Thù đứng ngoài đó, kem đánh răng trong miệng bị nuốt thẳng xuống: “Sáng sớm mày đứng đó dọa ai hả?!”
Quan Thù nhặt đầu mẩu thuốc lá rơi tản mát trên mặt đất lên, diện mạo ngược lại chẳng chút mệt mỏi, có điều Lộ Đình Hâm liếc mắt một cái liền phát giác hắn đã không ngủ cả đêm qua.
Cậu ta vừa định nói gì đó, chuông điện thoại liền vang lên, Lộ Đình Hâm nhác thấy tên ghi chú hiển thị liền đau đầu.
“Chú Quan điện thoại cho tao này.” Lộ Đình Hâm lập tức trở nên cảnh giác, trừng mắt nhìn Quan Thù hỏi, “Mày lại làm gì đấy?”
“Đừng nhận.” Quan Thù bực bội nhíu mày, “Tao gỡ hệ thống định vị trên di động rồi.”
“Tao không nhận thì khi chú Quan hỏi phải giải thích thế nào đây?!”
Đôi mắt Quan Thù u ám nhìn cậu ta chòng chọc: “Chuyện mày tố cáo lần trước tao còn chưa tính toán với mày đấy.”
“Chẳng phải là do tao sợ mày làm ra chuyện quá đáng gì sao......” Lộ Đình Hâm vuốt mũi quay mặt đi, bất chợt lóe lên một ý, không thể tin nổi hỏi, “Không phải là lại vì Thẩm Yểu nên mày mới hút lắm thuốc như thế đấy chứ?!”
“Không phải.” Sắc mặt Quan Thù bất biến nói, “Chỉ là nghiện rồi, cho nên mới hút nhiều như vậy.”
Vẻ mặt Lộ Đình Hâm phức tạp, cậu ta còn muốn nói cái gì đó, kết quả bị Quan Thù đẩy vai, không kiên nhẫn thúc giục nói: “Mày nhanh lên đi, đừng để bị muộn.”
Khi Lộ Đình Hâm rửa mặt xong, kim đồng hồ mới chạy qua mười phút, cậu ta dùng khăn lau mặt, khó hiểu nói: “Không phải vẫn còn sớm lắm sao, mày giục tao làm gì thế?”
“Bởi tao sẽ lái xe.” Quan Thù cầm hết cả chìa khóa xe mình và xe Lộ Đình Hâm trong tay, chẳng buồn phân bua nói, “Tao còn muốn về nhà một chuyến thay quần áo.”
Có người làm lái xe cũng không tệ, Lộ Đình Hâm chóng mặt bước xuống. Xe của Quan Thù không đỗ trong bãi ngầm, ngược lại là đỗ ở trước tòa nhà.
Cậu ta nhìn đến vết lõm trên đầu xe, trong lòng căng thẳng: “Quan Thù, hôm qua mày mẹ nó rốt cuộc đã làm gì thế? Đầu xe này mà mày cũng đâm móp được sao?”
Quan Thù sải chân dài bước lên ngồi. Khi xe việt dã đóng cửa cần phải dùng một lực thật lớn, hắn dồn sức quăng một cái, vươn tay thắt đai an toàn, lãnh đạm nói: “Dù sao cũng chưa đâm ai cả.”
Lộ Đình Hâm không lên tầng cùng Quan Thù, trong đầu không ngừng suy đoán những hành vi không hợp lẽ thường của hắn. Ngồi trong xe đợi ước chừng hơn mười phút, Quan Thù đã đi ra.
Trên người hắn đã thay đồng phục, trong thời gian ngắn ngủi còn kịp tắm rửa, trong tay cầm theo một tập tài liệu.
Lộ Đình Hâm không nhịn được hỏi: “Quan Thù, đêm qua có phải mày đi tìm Thẩm Yểu hay không, bằng không sao mày lại ở......” Chỗ chung cư đó.
Những lời còn lại còn chưa nói hết, đã bị Quan Thù đập tập tài liệu vào thẳng mặt.
“Lát mày lên tầng, tao ở đây đợi, bằng không sẽ bị phát hiện tao đang ở đây mất.” Thần sắc Quan Thù tự nhiên, tựa như không nghe rõ, dùng giọng điệu giải quyết công việc nói: “Lô hàng bên bờ biển mày nói lần trước thế nào rồi?”
Lộ Đình Hâm sững sờ, theo bản năng nói: “Hàng hóa trên mấy chiếc thuyền đã được kiểm tra qua, tất cả đều đầy đủ giấy chứng nhận; cũng đã lấy bản mẫu rồi.”
“Giữ lại đi.” Quan Thù lời ít ý nhiều nói, “Đừng thả ra.”
Ngoại trừ tình huống đặc thù, những tình huống như hiện tại đều được thả đi, bởi muốn giam lại hàng hóa của người khác chung quy vẫn cần có lý do.
Lộ Đình Hâm cho rằng mình nghe nhầm, bất chợt nhớ ra điều gì đó, sự kinh hoàng không giấu nổi trên mặt.
“Mày thật sự là không thích Thẩm Yểu nữa à?” Lộ Đình Hâm bất chấp xác nhận, khéo léo nói, “Chỗ hàng kia của nhà họ Thẩm......”
Quan Thù nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cậu ta, cậu ta là cảm thấy hắn muốn dùng chức quyền mưu việc tư, giữ lô hàng này lại, để Thẩm Yểu phải đến tìm hắn.
Hắn không phản bác, hắn quả thật dùng công mưu chuyện tư, có điều hướng sử dụng thì không phải vậy. Lô hàng này là tối hôm qua khi Thẩm Yểu ôm hắn, bỗng nhiên đề nghị hắn hỗ trợ giữ lại.
Lộ Đình Hâm ghé vào tai hắn khuyên nhủ hết nước hết cái: “Hàng hóa thật sự không thể giữ bậy đâu, nếu đến lúc đó thực sự không có vấn đề gì......”
“Dùng danh nghĩa của tao đi.” Quan Thù ngắt lời cậu ta, không chút dao động nói, “Cùng lắm thì tao bị cách chức.”
Vấn đề nghiêm túc như vậy bị hắn nói như thể chẳng quan trọng gì, hô hấp của Lộ Đình Hâm khựng lại, mắng chửi: “Mày mẹ nó điên mất rồi.”
Toàn khuôn hắn lạnh như tảng băng giữa trời hè nóng bức, lời lải nhải không dứt của Lộ Đình Hâm bị hắn tự động xem nhẹ. Trong thời gian chờ đèn đỏ, hắn quay sang nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nếu đã đồng ý, vậy nhất định phải làm được, bằng không Thẩm Yểu quả thật sẽ cho rằng có những việc chỉ có Yến Tri Hành mới có thể làm được.
Hắn lại đạp chân ga, tăng tốc vượt qua chiếc xe bên cạnh. Một tay Quan Thù lái xe, dùng tay kia chống mặt.
Yến Tri Hành có thể giúp Thẩm Yểu làm gì, thì hắn cũng có thể làm được cái đó.
Quan Thù đỗ xe tại một chỗ vắng vẻ, ngồi trên xe hết một ngày. Hắn tựa hồ thật sự muốn thực hiện lời hứa làm lái xe cho Lộ Đình Hâm, sau khi kết thúc lại lái xe đưa cậu ta trở về.
Hắn không xuống xe theo cậu, mà quay đầu xe đi về theo đường cũ. Khi đi ngang qua tòa nhà của Thẩm Yểu, hắn lại chầm chậm nhấn chân phanh.
Quan Thù ngồi thật lâu dưới tầng, đợi cho ngày tắt nắng, màn đêm dần buông. Người đi xuống tản bộ từng tốp một, nhìn thấy xe hắn lại thì thầm buôn chuyện một hồi.
Đám người đi hết, Quan Thù mở cửa xe tiến vào thang máy chung cư. Hắn chỉ là muốn đến cười nhạo Thẩm Yểu, nhìn xem Thẩm Yểu liệu có thật lòng với Từ Ý Bạch hay không, nhìn xem khi Thẩm Yểu chia tay Từ Ý Bạch có giống với lúc chia tay hắn, lạnh lùng tàn nhẫn như vậy không.
Hắn vươn tay ấn chuông cửa, chẳng bao lâu sau Thẩm Yểu đã mở cửa ra.
Thẩm Yểu đứng ở trước mặt hắn quả nhiên vẫn giống như xưa, cậu mặc quần áo ở nhà mềm mại, tóc đen có chút hơi dài quá, buông rũ trên trán. Cậu vẫn mang bộ dáng đó, mắt không sưng, tinh thần cũng chẳng hề uể oải.
Lần chia tay này thoạt nhìn cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với cậu, trong lòng Quan Thù lại có một cảm giác cân bằng kỳ diệu.
“Từ Ý Bạch đâu?” Quan Thù bị Thẩm Yểu chặn tại cửa, khóe mắt không ngừng liếc vào trong phòng.
Bên trong không người, trên sofa chỉ để chiếc túi tối hôm qua mang về cùng Thẩm Yểu, đến bây giờ hắn cũng không biết bên trong là thứ gì.
Quan Thù tựa như chẳng xảy ra chuyện gì thu hồi tầm mắt, “Hai người chia tay rồi à?”
Tối hôm qua Thẩm Yểu ngủ rất tệ, đầu óc mơ màng. Hiện tại cậu không có tâm trạng ứng phó với Quan Thù, lãnh đạm hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Biểu hiện của cậu hoàn toàn không giống Quan Thù nghĩ, môi hắn bặm lại, cười lạnh hỏi: “Cậu vì Từ Ý Bạch mà giận tôi à? Cậu chia tay với anh ta chẳng phải là do cậu nɠɵạı ŧìиɧ ư? Nếu biết cậu có bạn trai, tôi đã không ngủ với cậu rồi.”
“Không có, tớ vốn dĩ sẽ chia tay với anh ấy, tựa như lúc trước đã từng làm vậy.” Thẩm Yểu tựa vào cạnh cửa, không có bất cứ dao động cảm xúc gì nói, “Quan Thù, tớ chỉ là rất ghét những thứ thoát ly khỏi sự kiểm soát của mình.”
Giống như ngày hôm qua, cậu căn bản không biết Từ Ý Bạch lại trở về, căn bản cũng không dự đoán được tình huống bất ngờ này.
“Cậu chia tay còn cần kế hoạch cơ à?” Quan Thù nhếch khóe miệng, “Vốn dĩ là cậu không muốn chia tay anh ta đúng không?”
Thẩm Yểu ôm cánh tay nâng mắt nhìn hắn, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Cậu muốn nghĩ thế cũng được, dẫu sao lúc trước khi tớ chia tay với cậu cũng có kế hoạch đấy, chỉ là thật đáng tiếc, còn chưa kịp thực hiện đã bị cậu bắt gian rồi......”
“Thẩm Yểu.” Quan Thù lạnh như băng ngắt lời cậu, nắm chặt cổ tay cậu, “Khỏi cần nói những lời khiến tôi khó chịu, cũng không cần phải nhắc nhở tôi.”
Thẩm Yểu rũ mắt cúi đầu, cổ tay nhỏ gầy của cậu bị Quan Thù khóa chặt, cậu nhẹ giọng nói: “Quan Thù, đau lắm đấy.” Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Quan Thù hỏi: “Cậu lại nổi giận rồi hả? Vậy giận rồi thì muốn làm gì đây, hay là lại cưỡng bức tớ?”
Từng lời nhẹ nhàng của cậu rơi vào tai Quan Thù, như là một tia sét đánh lên thân hắn. Đặc biệt là từ “Cưỡng bức” này, tựa lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào người hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
Hắn bất chợt nhớ đến lời Từ Ý Bạch nói ngày hôm qua, anh cao ngạo nói hắn không biết khống chế cảm xúc. Động tác của Quan Thù thoáng dừng, sau đó chậm rãi buông lỏng tay.
“Thẩm Yểu......”
Thời điểm Quan Thù còn muốn nói gì đó, thang máy lại “Tinh” một tiếng. Hắn đưa lưng về phía thang máy, chỉ có thể nghe được âm thanh người bên trong đang gọi điện thoại, văng vẳng ra theo kẽ cửa thang máy dần mở.
Thẩm Yểu phản ứng nhanh chóng mà nhạy bén, thình lình dùng sức tóm lấy cổ tay Quan Thù, đẩy hắn vào trong phòng, sau đó đóng chặt cửa lại.
“Rầm, rầm.”
Ván cửa phía sau chấn động, mặt Thẩm Yểu không đổi sắc nhìn Trần Song đầy mặt nôn nóng chạy tới. Vào thời khắc hắn đến gần, Quan Thù dường như phát hiện điều gì, tiếng động tức khắc ngừng lại.
Không biết có phải bởi vì Trần Song thường xuyên ở bên cạnh Yến Tri Hành hay không, trên người hắn cũng có loại bình tĩnh trời sập cũng không nhúc nhích. Vậy mà vẻ mặt hiện tại của Trần Song lại vô cùng hoảng loạn, ngay cả vì sao Thẩm Yểu ở ngoài cũng chưa hỏi. Hắn hẳn là đã chạy suốt chặng đường, hô hấp còn chưa ổn định đã nói: “Cậu Thẩm, cậu phải theo tôi ra nước ngoài một chuyến.”
Dường như ngay cả chút thời gian giải thích cũng không có, hắn ngỏ ý bảo Thẩm Yểu cùng xuống tầng với mình.
“Đợi chút.” Người tinh tường đều có thể nhìn ra Trần Song đang gấp như lửa đốt, Thẩm Yểu lại không nhanh không chậm nói, “Trần Song, anh xuống tầng chờ trước đi, tôi thay quần áo đã, rất nhanh thôi.”
Cậu không để Trần Song kịp gọi lại, dùng vân tay mở khóa xong liền tức khắc đóng cửa lại. Trần Song đứng ngoài cửa, chẳng còn cách nào, chỉ có thể gõ cửa cao giọng thúc giục vài câu, sau đó là một hồi bước chân gấp rút rời đi.
Trong phòng khách không bật đèn, cậu vừa tiến vào, Quan Thù liền nhào đến đẩy cậu lên cửa. Quan Thù khóa chặt cậu ở trước người, như đang ôm, hoặc như uy hϊếp.
“Thẩm Yểu, tôi đáng xấu hổ đến thế cơ à?!” Quan Thù nghiến răng nghiến lợi nói, “Từ Ý Bạch là bạn trai cậu, cho nên ngày hôm qua tôi đã đi, nhưng Yến Tri Hành thì là cái thá gì? Mà cậu lại phải giấu tôi đi? Cậu có gì phải sợ chứ? Chẳng phải tôi đã nói những gì y giúp được, thì tôi cũng có thể làm được à?”
Thẩm Yểu duỗi tay đặt lên vai hắn, vừa đưa mắt là có thể thấu được đến tận cùng: “Lần trước tớ đã nói rồi, tớ không thích quan hệ lợi ích mà có tình cảm.”
Đối với cậu mà nói, lợi ích là lợi ích, tình cảm là tình cảm. Cậu đến gần Quan Thù cùng Từ Ý Bạch, đều chỉ là muốn yêu đương với họ mà thôi, cùng lắm là có một chút lợi dụng nhỏ.
Vậy nên cậu chưa từng nghiên cứu thân thế của Từ Ý Bạch, bởi cậu không hiếu kỳ, cũng không để ý.
Một khi đi kèm lợi ích thì hết thảy sẽ lung lay, cộng thêm cả cảm tình sẽ lại càng biến hóa khôn lường, một dao của người mình tín nhiệm lại càng thêm buốt giá.
So ra Thẩm Yểu lại càng thích quan hệ giao dịch, trước mắt Yến Tri Hành vẫn là đồng minh đáng tin cậy.
“Nếu cậu không thích quan hệ lợi ích dính dáng tình cảm.” Hơi sức của Quan Thù dần dần sụt giảm, hắn nâng mắt hỏi: “Vậy vì sao cậu lại muốn tôi giúp giữ lô hàng hóa kia lại.”
Lần trước Thẩm Yểu còn nói bọn họ có tình xưa nghĩa cũ, vậy hiện tại thì sao?
Thẩm Yểu đẩy hắn ra. Trước khi đi vào phòng ngủ, cậu quay đầu lại, tựa như suy tư nói: “Cậu thì là quan hệ tình cờ có thể lợi dụng một chút thôi.”
Quan Thù lặng tinh không nói dựa vào vách tường, nhìn Thẩm Yểu thay quần áo xong đi ra. Thẩm Yểu cũng không sợ hắn làm loạn đồ đạc gì trong phòng, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.
Thẩm Yểu chẳng nói một lời với hắn, hắn chỉ nhìn được đến bóng lưng của cậu. Sự bỏ rơi khinh khi của Thẩm Yểu, hắn sớm đã quen rồi.
“Thẩm Yểu.”
Vào giây phút Thẩm Yểu mở cửa ra, lại bị Quan Thù gọi lại. Cậu quay đầu, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu vào, Quan Thù đứng tại điểm giao sáng tối, bóng mờ phủ lên mặt hắn lại càng tạo cảm giác lập thể rõ ràng.
Hắn nâng mí mắt, ánh mắt u tối không rõ.
Quan Thù nói: “Tôi sẽ không làm kẻ thứ ba đâu.”
*
Thẩm Yểu chẳng nói chẳng rằng ngồi lên ghế sau, cậu sờ túi áo, mới phát hiện khi ra ngoài đã quên mang theo di động.
Tối qua di động hết pin sập nguồn, hiện tại nằm trong phòng ngủ cả một ngày, phỏng chừng Trần Song không liên lạc được mới trực tiếp đến tìm cậu.
Thẩm Yểu không biết có chuyện gì cấp bách như vậy, bóng gió hỏi Trần Song vài câu.
Đáp án của Trần Song vẫn là: “Câu đến đó sẽ biết.”
Sau khi máy bay tư nhân hạ cánh, đã là mười tiếng sau, Thẩm Yểu chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc trên đó.
Cậu đi theo Trần Song ngồi lên chiếc xe đen có vài vệ sỹ bảo vệ, Thẩm Yểu nhìn ngoài cửa sổ suốt chặng đường, cảnh vật xung quanh đối với cậu mà nói là hoàn toàn lạ lẫm.
Con đường xe qua càng ngày càng trống trải, cuối cùng dừng lại tại một khu rừng nhỏ, một tòa kiến trúc sừng sững nơi đây, hoàn toàn không hề ăn nhập.
Giản Nhiên mặc sơmi trắng chờ ở cửa, liên tục nhìn đồng hồ, thời điểm nhìn thấy đèn xe mắt liền sáng ngời. Thẩm Yểu theo bản năng quay đầu liếc nhìn Trần Song một cái, Trần Song lại ra hiệu cho cậu đi theo Giản Nhiên.
Thẩm Yểu đi trong tòa nhà mênh mông, tiếng bước chân dường như nghe được rõ ràng. Dường như Yến Tri Hành đã hạ lệnh bịt miệng gì đó với bọn họ, Giản Nhiên cũng chẳng hề nói một câu với cậu.
Tầng lầu càng lúc càng cao, từ thang máy thủy tinh nhìn xuống khiến người sản sinh cảm giác khủng hoảng. Thang máy dừng trước một hành lang dài, trên tầng lầu rộng lớn này chỉ có một gian phòng ở phần cuối của hành lang.
Đâu đâu cũng vắng vẻ trống trải, thời điểm bước trên hành lang giống như đi trong không gian song song.
Thẩm Yểu xoay chuyển tự vấn trong đầu, vẻ mặt bên ngoài lại chẳng chút thay đổi, cậu nhìn vọng cánh cửa được làm từ chất liệu đặc biệt, phản chiếu ánh bạc xa xa.
Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, bước chân Thẩm Yểu chợt khựng lại, khóe miệng mím chặt, song lại vì có Giản Nhiên hoàn toàn không thân quen ở bên cạnh, mà chẳng thể để lộ ra biến hóa sắc mặt quá mức.
Pheromone của Alpha rỉ ra theo kẽ cửa đóng chặt, như một đôi tay vô hình tóm lấy cậu, lôi kéo cậu, khiến cậu quay về căn phòng nhỏ ngột ngạt tối tăm, quay về trong kí ức u ám đấy.
Đàn hương, mùi đàn hương ngào ngạt.
Pheromone nồng nặc như vậy đối với Omega đến nói, ít nhiều cũng sẽ tạo thành chút phản ứng sinh lý.
Thẩm Yểu cũng có, nhưng phản ứng lại hoàn toàn tương phản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]