Thương Lộc mời Phương Kỳ Niên đi ăn một bữa, ở cái nơi mới mười phút trước Phương Kỳ Niên còn cảm thấy cả đời này cậu ta không thể nào ngồi bên trong dùng bữa được. Món gọi ra là một tô mì bào ngư.
Nhiều năm sau, Phương Kỳ Niên vẫn nhớ mãi hương vị của tô mì đó, thực sự ngon chưa từng thấy. Chỉ là không biết liệu đầu bếp đã thay đổi hay lưỡi của cậu ta nâng cao tiêu chuẩn lên, mà vài năm sau khi ăn lại cũng cảm thấy không ngon như lúc đó.
Lúc ấy Phương Kỳ Niên còn nghĩ rằng Thương Lộc có thể là một vị thánh hiền. Bị cậu ta đập phá xe mà không những không gọi công an đến bắt lại còn mời cậu ta đi ăn, ăn xong biết cậu ta không còn chỗ ở, thậm chí còn ngỏ ý muốn tìm chỗ cho cậu. Chỉ có thánh hiền mới có thể quan tâm đến người khác một cách vị tha như vậy.
Không phải Phương Kỳ Niên chưa bao giờ nghi ngờ ông ta có ý đồ xấu, nhưng lúc đó, cậu ta... nói khó nghe một chút là, muốn cắt thận cậu ta cũng không đạt sức khỏe tiêu chuẩn, Phương Kỳ Niên cũng không biết mình có giá trị gì.
Dù có tồi tệ đến đâu cũng không thể tồi tệ hơn bây giờ. Với tâm lý này, Phương Kỳ Niên đi theo Thương Lộc đến một khách sạn năm sao cực kỳ sang trọng.
Phương Kỳ Niên chưa bao giờ bước vào một nơi xa hoa như vậy trong đời. Sàn nhà lát đá cẩm thạch sạch sẽ, thang máy rộng rãi, không khí thơm mát... mọi thứ đều khiến cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/1671381/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.