Chương cuối: Cái gọi là sự tin tưởng Chuyển ngữ: Andrew Pastel Trận đấu chính thức đầu tiên của Thương Mục Kiêu đại diện cho Xích Nha được tổ chức vào lúc 10 giờ sáng thứ Bảy. So với cúp Băng Sương, trò chơi này chuyên nghiệp và náo nhiệt hơn nhiều. Cổ động viên của đội trong trang phục áo đỏ đã ngồi kín khán đài từ sớm, một số người tay cầm cờ nhỏ cổ vũ, một số thắt băng "người chiến thắng" trên đầu, thậm chí có người còn mang máy ảnh chuyên nghiệp với ống kính dài đến mức khó tin ra chụp hình. Thương Mục Kiêu lần này sắp xếp cho tôi ở rất gần bục trao giải, nói ngồi vị trí này tôi có thể là người đầu tiên nhìn thấy cậu trên bục vô địch. Vừa ngồi xuống đã có người vỗ vai, tôi nhìn lại, đó là Dương Hải Dương. "Lúc nãy ngồi trên đó tớ thấy cậu." Cậu chỉ vào lô VIP trên đỉnh nhà thi đấu, "Sao nhắn tin không trả lời đấy hử? Tôi lục lọi túi mình một lúc mới nhận ra rằng hình như tôi đánh rơi điện thoại trong xe mất rồi. Mặc dù tôi tin tưởng tuyệt đối vào Thương Mục Kiêu, cũng rất ủng hộ ước mơ của cậu, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi chắc chắn vẫn sẽ cảm thấy lo lắng cho cậu. Tôi luôn cố gắng không để lộ ra trước mặt cậu, nhưng không thể tránh khỏi để lộ những manh mối trong những điều vụn vặt. "Quên mang mất rồi." Tôi nói. Dương Hải Dương giật ống tay áo của tôi: "Lên đó ngồi với tớ đi, bên dưới nóng lắm. Vân Nhu và bố cô ấy cũng ở trên đó. Ghế lô rất to, có sâm banh và trái cây, ghế sô pha đủ lớn cho mười người lận." Phía dưới khá nóng, có thể lên tới 30 độ C. Sáng sớm không sao nhưng ước tính về chiều nhiệt độ sẽ cao hơn. Tôi cảm ơn cậu ấy, nhưng không định đổi vị trí: "Thôi tớ ngồi đây là được rồi." Đây là vị trí Thương Mục Kiêu chuẩn bị riêng cho tôi, nếu tôi đổi sang chỗ khác, cậu chắc chắn sẽ giận. Mặc dù bây giờ cậu đã không còn cãi nhau vô cớ với tôi, nhưng lăn lộn tôi cũng không nương tay chút nào, làm tôi thường sinh ra một loại cảm kích vớ vẩn như "may mà hạ thể không có cảm giác". "Khách sáo cái gì? Vân Nhu nhờ tớ hỏi cậu. Đều là gia đình cả, sao cứ giữ kẽ mãi thế?" Kể từ khi Dương Hải Dương biết được mối quan hệ của tôi và Thương Mục Kiêu, thái độ của cậu ấy đối với tôi dần dần thay đổi từ "bạn bè" sang cảm xúc tương tự như "em trai". Có đôi khi tôi chợt cảm thấy cậu ấy giống như một người "mẹ", một người mẹ nhiệt tình và nói nhiều, thân thiết và ấm áp. "Thật sự không cần..." Tôi đang định giải thích lý do chi tiết hơn, phía sau tôi chợt vang lên tiếng ồn ào, sau đó một giọng nói đột nhiên phát ra từ hướng đường đua cách tôi không xa. "Thầy, lại đây." Thương Mục Kiêu xuất hiện bên lề trong bộ đồ đua, tiếng ồn ào là do cậu gây ra. Cậu không nói tại sao anh ấy lại tìm tôi, chỉ móc ngón tay bảo tôi đi qua. "Đi lên đi, tớ ngồi chỗ này khá đẹp, có thể nhìn rõ hơn." Nói xong với Dương Hải Dương, đứng dậy phải đi qua. Dương Hải Dương hừ nhẹ một tiếng, giọng nói chua lên như kiểu lo lắng cho người khác mà cuối cùng người ta không để tâm: "Được rồi, cậu ngồi đâu tùy cậu, tớ đi đây." Sau đó cậu ấy bước lên cầu thang đi trở về ghế lô VIP. "Anh rể em tìm anh làm gì thế?" Giữa tôi và Thương Mục Kiêu là một tấm lưới sắt bảo vệ cao nửa người, cậu chống khuỷu tay lên lan can, tư thế thản nhiên, khuôn mặt tươi cười, trông rất thư thái. "Bố em và mọi người đang ở đây. Họ đang ở trong ghế lô. Cậu ấy nói ở đó rất mát, rủ anh sang đó ngồi xem trận đấu." Cậu nhăn mặt, có chút không vui: "Nhưng em muốn anh được nhìn thấy em đầu tiên khi lên nhận giải." Nếu cậu thực sự có đuôi, cái đuôi của cậu sẽ từ trạng thái cong lên trên lưng chuyển thành thẳng đuột ra uể oải cụp xuống. Tôi chợt muốn xoa đầu cậu một chút, nhưng đang ở nơi công cộng, cuối cùng tôi cũng phải nhịn xuống. "Sẽ không đi. Anh sẽ xem em nhận giải thưởng." Tôi hứa. Nghe tôi nói thế, cậu lại lập tức hớn hở lên như một đứa trẻ tính khí thất thường đang mãn nguyện vì lấy được rất nhiều kẹo. Một khi biết mình được cưng chiều, cái đuôi thật sự là chổng thẳng lên trời. "Thầy, mở tay ra đi." Cậu bỗng nhiên nói. Dù không biết cậu định làm gì nhưng tôi vẫn mở tay chìa về phía cậu. Một ngôi sao màu bạc, vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể của Thương Mục Kiêu, nhẹ rơi vào lòng bàn tay tôi. "Đội mũ bảo hiểm không đeo được. Anh có thể giữ hộ cho em một lúc được không." Cậu giải thích, "Chờ trận đấu kết thúc, anh có thể tự mình đeo vào cho em." Cậu nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay, gập các ngón tay lại cho tôi, giữ chặt hoa tai giữa lòng bàn tay. Sau đó cậu cúi xuống hôn lên đầu ngón tay của tôi bằng một vẻ gần như thành kính. Hàng mi run rẩy không kiểm soát được. Dường như có một dòng nước ấm từ đầu ngón tay đưa tình chảy xuôi, ùa vào nơi mềm mại nhất của trái tim, lấp đầy lồng ngực với những cảm xúc còn mãnh liệt hơn cả thời tiết này. Cảm xúc này thôi thúc tôi túm lấy gáy cậu, cậu lúc cậu từ từ đứng thẳng dậy, cúi xuống hôn lên môi. Vài tiếng huýt sáo phía sau kéo tôi về với thực tại. Nhiều người nhìn như vậy, có lẽ Thương Lộc và những người khác cũng sẽ thấy. Làm một việc như vậy ở nơi công cộng, tôi quá bốc đồng. Tôi đã quá bốc đồng... Nhưng nghĩ đến đó, môi tôi vẫn cứ dính chặt lấy Thương Mục Kiêu, không muốn tách ra. Phải mất rất nhiều ý chí tôi mới có thể buông tay Thương Mục Kiêu rồi lùi lại, kết thúc màn quấn quýt ngọt ngào với cậu, tôi thở hổn hển nói: "Anh chờ em, thắng cho anh xem." Hai mắt cậu hưng phấn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, lớn tiếng buông xuống một chữ. Lúc trận đấu chuẩn bị bắt đầu, Chu Ngôn Nghị ngồi vào chỗ bên cạnh tôi. "Đường hơi kẹt xe, suýt chút nữa không đến kịp." Cậu ta liên tục cầm tờ rơi quảng cáo quạt liên tục, mồ hôi đầy trên trán. Trên đường đua, các tay đua lần lượt vào sân theo kết quả của vòng loại, đến vị trí đã định và sẵn sàng xuất phát.. Chiếc xe số 28 của Thương Mục Kiêu ở hàng thứ hai, là vị trí rất thuận lợi. "Trong một cuộc đua chuyên nghiệp như vậy, vượt qua được vòng loại đã là quá tuyệt vời rồi." Chu Ngôn Nghị đóng vai trò là người bình luận trận đấu của tôi, đột nhiên đổi chủ đề, nói, "Tôi không ngờ thầy lại đồng ý để cậu ấy thành một tay đua chuyên nghiệp đấy." Nghe đến đây, tôi hơi nhướng mày: "Vì nghề nghiệp của tôi?" "Không hẳn. Giáo sư, thầy có vẻ không phải là người thích mấy môn thể thao mạo hiểm này." "Tôi thực sự không thích." Tôi nói thẳng. Chu Ngôn Nghị không ngạc nhiên, cười nói: "Thật ra... nếu thầy muốn cậu ấy tiếp tục học, không chơi xe nữa, cậu ấy nhất định sẽ nghe lời thầy, giống như đã nghe lời chị gái mình trước đây." Đối với những người mình coi trọng, Thương Mục Kiêu sẽ có tâm lý "lấy lòng" trong tiềm thức, từ trong ra ngoài sẽ trở nên ngoan ngoãn. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc che đậy điểm này, bạn bè xung quanh cũng coi như quen. "Cậu có biết Kant giải thích thế nào về 'sự tin tưởng' không?" Tôi quay đầu nhìn lại đường đua. "A? Có giảng trên lớp à? Tôi... không nhớ." Chu Ngôn Nghị hơi bối rối trước câu hỏi của tôi. (tới coi đua xe tự nhiên bị phụ đạo triết học =))) "Theo quan điểm của Kant, niềm tin một cách chủ quan, không chắc chắn về mặt khách quan có thể được gọi là "sự tin tưởng". Nói cách khác, tin tưởng không đòi hỏi sự tham gia của người khác." Kant cũng trích dẫn một ví dụ khi giải thích khái niệm "sự tin tưởng". Ví dụ về một ngôi làng miền núi xa xôi, chỉ có một bác sĩ. Một ngày nọ, vị bác sĩ này tiếp nhận một bệnh nhân bệnh nặng, đó là một căn bệnh lạ, ông ấy chưa từng thấy căn bệnh như vậy, nhưng vì là bác sĩ duy nhất, thôn núi nhỏ cách xa thành phố, bệnh nhân không chịu được di chuyển đường dài, bác sĩ chỉ có thể cắn răng chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân. Quá trình chẩn trị trước tiên là thiết lập niềm tin vào căn bệnh bệnh nhân có thể mắc phải, tin rằng bệnh nhân đang mắc căn bệnh ấy, sau đó điều trị theo sự tin tưởng này. Nếu nó không hiệu quả, thì chỉnh sửa niềm tin này và tiếp tục cố gắng cho đến khi tình trạng bệnh nhân cải thiện. Sự tin tưởng là một tồn tại mà chỉ cần bạn thấy nó là sự thật, bạn có thể tiếp tục khám phá, tiếp tục thử sai, và cuối cùng đạt được điều gì đó, và thậm chí là lý tưởng tồn tại cho cả cuộc đời bạn. "Tin tưởng rất quan trọng, và mọi thứ đều cần nó làm chỗ dựa. Con người có thể mê mang, có thể thất bại, nhưng họ không thể sống thiếu niềm tin. Một khi mất niềm tin, họ sẽ mất mục tiêu, và sa vào vũng lầy." Đó là khởi đầu của "có chí thì nên", cũng là khởi đầu của "có công mài sắt có ngày nên kim"; nó là nền tảng của những ước mơ và là người bạn đồng hành tốt đẹp trong cuộc sống. Chu Ngôn Nghị câu hiểu câu không, cố gắng đúc kết: "Vậy... thầy có thể, nhưng thầy không muốn." Tôi cười: "Đúng vậy, tôi không muốn." Tôi sẽ không bao giờ là người phá hủy niềm tin của Thương Mục Kiêu, đây cũng là niềm tin của tôi. Đếm ngược 10 giây, tất cả các tuyển thủ đều hạ thấp người xuống, nín thở chờ đợi. Tôi không khỏi bình tĩnh lại, nhìn chăm chú về hướng của Thương Mục Kiêu, tập trung vào trận đấu, không nói chuyện với Chu Ngôn Nghị nữa. Đột nhiên, Thương Mục Kiêu ngước nhìn tôi, giơ hai ngón tay lên cách một lớp mũ bảo hiểm, hôn môi xa như khi cậu đã làm trong cúp Băng Sương. Đúng lúc đó máy quay vừa quét đến hàng xe của cậu, cho nên cảnh này cũng được quay lên màn hình lớn. Các khán giả nghĩ rằng cậu đang hôn gió đến tất cả mọi người. Khán giả la hét ồn ào ngay lập tức. Chu Ngôn Nghị bịt lỗ tai không chịu được. "Thằng đấy làm màu thế này khi nào vậy?" Trong tiếng la hét, đếm ngược kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu. Chiếc mô tô màu đỏ của Thương Mục Kiêu giống như một con chim lửa sải cánh, lao ra khỏi điểm xuất phát, quét trên đường đua, băng qua những chiếc xe khác rất thoải mái. Bất cứ nơi nào cậu phóng qua, ngay cả không khí nơi đấy dường như cũng nóng lên. Tôi nhìn chiếc xe của cậu khuất dần ở cuối đường đua, ngẩng lên nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu. Bầu trời quang đãng, thời tiết rất tốt. Những ngôi sao mà chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường có thể ở rất xa chúng ta, hàng chục nghìn hoặc thậm chí hàng triệu năm ánh sáng. Chúng có thể không phải là những ngôi sao "đơn lẻ", mà là những thiên hà, những cụm sao như Dải Ngân hà. Tôi từng ghét bầu trời đầy mây. Khi thời tiết xấu, mây mù dày đặc, các vì sao mờ đi, bầu trời trở nên thật đơn điệu và nhàm chán. Nhưng thật ra, các vì sao không bị mây làm mờ đi, sở dĩ chúng ta cảm thấy bị mờ đi là do chúng ta bị mây mù che khuất. Ánh sáng của các vì sao vẫn luôn lóng lánh, mây không che được, gió cũng không thể thổi tan, dù ngôi sao đó đã chết đi thì chúng ta vẫn có thể quan sát được ánh sáng rực rỡ của nó một thời gian dài. Những đau khổ khác nhau trên thế giới này giống như sóng gió, mây mù, mưa rơi tuyết đổ trên trái đất, và ý chí của chúng ta là những vì sao trên bầu trời. Đau khổ có thể che mất ánh sáng của chúng ta, che giấu cảm quan của chúng ta, làm cho chúng ta như bị lu mờ, nhưng nó không bao giờ có thể thực sự hủy diệt chúng ta. Một ngày nào đó, mây mù sẽ tan, mưa ngừng tuyết tạnh, và ánh sáng của bạn sẽ lại được mọi người nhìn thấy. Bạn sẽ thắp sáng bầu trời đêm buồn tẻ, tạo thành một phần của vũ trụ bao la vô tận này, khiến nó trở nên lộng lẫy bắt mắt, mãi mãi long lanh. Ngày 25 tháng 6 năm 2020 Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi trong ba tháng qua, tôi xin nghỉ vài ngày và bắt đầu cập nhật vào tháng 7 nhé. Sẽ có nội dung của Phương Kỳ Niên và Thương Lộc, bạn đọc nào không thích cặp này và không muốn đọc tiền căn hậu quả thì lưu ý đừng chờ chương mới nhé! Cuối cùng, tôi hy vọng rằng mỗi người các bạn sẽ tỏa sáng long lanh như ngôi sao đêm, trở thành một viên đá quý trên bầu trời đêm. — 20/7/2021 CHÍNH VĂN HOÀN by Andrew Pastel – Yuki – Nại Vậy là khép lại cuộc hành trình không dài không ngắn của thầy Bắc với chó Cú rồi =)))) Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây nhé hihu =)))) Tự nhiên không viết kết quả cuộc thi cái nghi thằng Cú thi rớt quá =))))) À phiên ngoại một nửa là của ông bô, nửa còn lại vẫn là của Thầy và Cú nha ~~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]