Xe dừng lại, Thương Mục Kiêu ngâm nga vài bài hát, vừa nghịch điện thoại di động vừa xuống xe.
"Này!" Tôi khóa cửa, gọi cậu từ phía sau.
Thương Mục Kiêu dừng lại, ngước lên khỏi điện thoại, quay lại nhìn tôi đầy nghi ngờ.
"Cho em cái này." Vật trong tay tôi bay lên vẽ một hình parabol hoàn hảo.
Vẻ mặt Thương Mục Kiêu vẫn còn đang sửng sốt, cơ thể đã vô thức di chuyển, bắt lấy chìa khóa xe đang rơi về phía mình.
Nhìn logo trên chìa khóa, cậu nhướng mày, nhận ra đó là một chiếc xe mới.
"Đâu ra vậy?" Cậu hỏi.
Tôi chậm rãi đi đến chiếc xe màu đen mới đang đậu ở bên cạnh, vỗ nhẹ vào mui xe nói: "Đổi bằng kính viễn vọng."
Cậu cau mày, lúc đầu không hiểu, nhưng vài giây sau đột nhiên định thần lại, bước nhanh đến chỗ tôi.
"Anh mua cho em chiếc xe hai trăm ngàn bằng tiền bán kính viễn vọng?"
Thấy cậu có vẻ không vui, nụ cười trên mặt tôi hơi cứng lại, cố gắng thản nhiên nói: "Em không thích sao?"
Trong đầu tôi lóe lên nhiều ý nghĩ, tôi nhận ra có thể cậu không muốn tôi sử dụng hai trăm ngàn đó.
Dù sao đây cũng là tiền của cậu, tôi ít nhiều cũng nên hỏi ý cậu trước.
"Ain lỗi, anh......"
"Anh chỉ muốn trả lại tiền cho em sao?" Cậu cáu kỉnh ngắt lời tôi, "Em không lấy tiền, nên anh mua xe trả cho em?
Cậu quả thực không vui, nhưng lý do không vui của cậu có vẻ hơi khác so với những gì tôi nghĩ.
"Em biết mà, anh chỉ muốn lừa em thôi!"
Trên đầu vẫn còn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/1671373/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.