Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tôi đã từng nghĩ về những trường hợp mà tôi có thể tự nhiên phơi bày cơ thể trước mặt người khác. Lúc đó, tôi không còn hy vọng tìm được nửa kia của đời mình, nên nghĩ mãi không ra được tình huống nào khác ngoài lúc chữa bệnh hay điều trị y tế.
Nếu tính theo tuổi thọ trung bình của con người, tôi đã trôi qua một phần ba cuộc đời, là độ tuổi mà hầu hết mọi người đã đủ chiều sâu để nhìn nhận cuộc sống, bình tĩnh và không quá mơ mộng về tình yêu. Vì vậy, dù biết rằng trên lý thuyết, nếu có "tình yêu đích thực", tôi nên gác lại cảnh giác với người đó và không ngại ngần cho người đó thấy con người thật của mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy khả năng này là rất nhỏ, gần như là không thể xảy ra.
Thế mà thật không ngờ, một điều mà ngay cả tôi cũng nghĩ rằng sẽ không thể xảy ra lại... vừa xảy ra.
Vết phỏng ngày hôm đó đã để lại sẹo, không biết có thể xóa đi hay không.... Thương Mục Kiêu nắm chặt mắt cá chân của tôi, gác trên vai mình, nghiêng đầu từ chân bụng hôn rải đến đầu gối. Mỗi một nụ hôn đều rơi trên vết sẹo.
Vết sẹo vốn đã lành thành màu hồng nhạt trên cơ thể do tốc độ máu chảy tăng lên, chỉ một chốc đã ửng thành một màu đỏ diễm lệ, dưới ánh đèn trắng lạnh, lại nằm trên da thịt tái nhợt, cũng thực sự rất giống Đường Nguyên nói, như hoa đào nở giữa tuyết.
Theo lý thuyết, dù cậu sờ hay hôn chân tôi, tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/1671365/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.