Nhưng mà "một văn tiền bức chết anh hùng" (*). Bây giờ đừng nói là một trăm ngàn, đến mười ngàn tôi cũng không bỏ ra nổi.
(*) Thành ngữ TQ, ám chỉ một khó khăn nhỏ làm cho một việc lớn trở nên không thể hoàn thành. Nó cũng đề cập đến một người rất có năng lực nhưng bất lực khi đối mặt với một vấn đề nhỏ.
Một trăm ngàn tiền tiết kiệm lần trước đã đưa cho Lư Nguyệt rồi, dù sao bên kia cũng cần dùng gấp, Celestron vẫn chưa tìm được chủ mới, hai trăm ngàn còn lại thì không biết đi đâu, trong thẻ còn thừa năm mươi ngàn, tháng sau sắp phải thế chấp, cuộc sống eo hẹp, tôi làm gì dư tiền để mua những thứ khác chứ...
Tiền quả thực không phải bảo bối vạn năng, nhưng cũng không thể phủ nhận có là căn cơ để vận hành xã hội này, là thứ mà mỗi người đều phải có để sinh tồn. Có tiền không chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi nhưng không có thì chắc chắn sẽ không sống được.
Tuy nói cơ hội luôn xảy đến bất ngờ, nhưng cái này cũng quá đột ngột rồi, tốt xấu gì cũng cho tôi thời gian giảm xóc, tiết kiệm một chút chứ.
"Cảm ơn, nhưng tôi... chắc không được rồi, để lại cho người khác đi."
Trong nháy mắt, não tôi lóe lên rất nhiều suy nghĩ, gồm cả việc mượn tiền dì, mượn tiền Dương Hải Dương, thậm chí hỏi mượn trong nhà nữa, nhưng từng cái đều bị tôi bác bỏ.
Lúc trước tôi muốn mua nhà, bố mẹ không ủng hộ, nghĩ rằng tôi không đủ sức để gánh vác. Nhờ dì cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/1671344/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.