Thái độ của người đàn ông kia rất cứng rắn không để cho cô cãi lại, Đường Nhật Khanh mỉm cười bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đồng ý.
Hai ngày sau, Đường Nhật Khanh nhàm chán ở trong nhà, ngoại trừ lúc cùng thím Trương đi ra ngoài mua đồ ăn và đi dạo ra, cô cũng chỉ có thể ngốc ở nhà.
Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh nhịn không nổi nữa, thấy trên má chỉ còn vài khối xanh tím, cô cầm lấy phấn dạng lỏng, bắt đầu trang điểm.
Sau khi trang điểm xong, vết thương trên mặt cũng được che đi bảy tám phần, Đường Nhật Khanh vừa lòng thay quần áo, cầm lấy túi rồi lặng lẽ ra khỏi cửa.
Hai ngày nay cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, ở nhà buồn chán, còn không bằng quay lại công ty.
Gần đây lúc buồn chán cô đều tìm Giang Vãn Vãn nói chuyện phiếm, Giang Vãn Vãn vừa biết tin cô chuẩn bị quay lại công ty, lập tức nói muốn xuống tầng dưới công ty chờ cô.
Vừa đi đến cửa công ty, trước mặt Đường Nhật Khanh đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trực tiếp ôm lấy cô.
“Nhật Khanh! Tớ nhớ cậu chết mất! Tớ cũng lo lắng sắp chết rồi! Nào nào nào, để cho tớ nhìn thử xem!”
Kéo Đường Nhật Khanh, Giang Vãn Vãn gần như xoay quanh ba trăm sáu mươi độ, kiểm tra tất cả góc độ xem Đường Nhật Khanh có thiếu cái tay cái chân nào không, xác nhận cô nguyên vẹn không thiếu gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tâm trạng Đường Nhật Khanh rất tốt, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ceo-cua-toi/2023239/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.