Editor: Xoài – Meow Team
Suýt nữa là Trịnh Sở cho rằng mình nghe lầm.
Gió chiều có hơi nóng ẩm, nhiều người đang làm công việc đồng áng ngoài đồng. Cố Nguyên Trạch đứng ngoài hàng rào trúc cầm một phong bì trên tay, bên trong có một xấp tiền.
Hiện giờ Lục Vi Chân đang vắng nhà, sáng sớm anh đã ra ngoài làm ăn. Nhưng con chó lại ở trong nhà, nằm trong sân lè lưỡi nhìn bọn họ.
Trịnh Sở ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải đã nói là năm sau sao? Bây giờ mới đầu tháng tám thôi mà? Sao nhanh vậy?”
“Chú Trịnh và bố mẹ anh không nỡ thấy em khổ nên định điều chúng ta về trước.” Cố Nguyên Trạch đưa tiền cho cô: “Em cầm cái này trước rồi đợi thông báo đi. Ngày mai anh dẫn em ra ngoài một chuyến, chú Trịnh sẽ tới đây, nhiều nhất hơn nửa tháng chúng ta sẽ về, nhà họ Tống đang theo dõi gắt gao, sẽ nhanh thôi.”
“Bố em tới ư!?” Trịnh Sở mừng rỡ: “Sức khỏe ông đã tốt hơn chưa?”
Cô trả lại thứ mà Cố Nguyên Trạch đưa cho mình: “Hiện tại em không cần tiền, nhưng tại sao ông ấy lại đột nhiên qua đây thăm em?”
Cố Nguyên Trạch đáp: “Còn chẳng phải vì bông tai của em rơi vào tay ông ấy rồi sao? Chú Trịnh lo gần chết nên mới đến thăm em. Trước hết em đừng nói cho ai khác biết, sức khỏe của chú Trịnh vẫn chưa tốt hẳn đâu.”
Trịnh Sở gật đầu, mũi cô cay cay, suýt chút nữa là bật khóc. Hai năm nay cô chưa từng gặp bố mình, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-cam-kinh-ly-phien/3000203/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.