Sau gần một tháng dưỡng thương anh mới bình phục lại. Đúng là ông ấy dùng không ít lực, anh lại không phải là người luyện võ chỉ tập thể dục chạy bộ thì làm sao mà chịu được.
-Bạch Tử Khiêm: Vừa đi vừa càu nhàu “Này Nhị ca, Lục huynh hai người theo đệ làm cái gì? Chẳng phải đệ xin phụ thân xuất phủ rồi sao? Không hề tự ý trốn. Nên hai người không cần đi theo đâu.”
-Bạch Gia Khang: “Đệ vừa lành vết thương, huynh và Lục Minh theo bảo vệ đệ. Mà cũng phải nói từ khi huynh về phủ đến giờ hơn nữa năm, toàn giải quyết việc trong triều không được đi đó đi đây, giờ đang khuây khỏa huynh đệ ta cùng du sơn.” Cười cười.
-Bạch Tử Khiêm: Thở dài “Thôi cũng được nhưng hai huynh đã đi thì giữ mồm miệng giúp đệ. Bô Bô thì đừng trách đệ vô tình.” Cười nham hiểm
-Bạch Gia Khang: “Từ khi gặp lại đệ từ ngoại hình, tính cánh, lời nói, đặc biệt là ngôn ngữ của đệ huynh thấy rất lạ nha.”
-Lục Minh: “Nhị công tử tập làm quen đi. Lúc đầu tôi cũng hoang mang lắm, giờ thì quen rồi.” cười cười.
-Bạch Tử Khiêm: “Hai người đứng đây đợi đệ. Còn có hai người đồng hành.” Quay lưng đi còn hai người kia thì đứng nhìn bóng lưng Anh. Giờ họ mới để ý là họ đang đứng tại Tịnh Kì Lâu.
-Liễu Thanh Di: Bất ngờ nhìn thấy Bạch Gia Khang “Nhị công tử Bạch gia cũng đi cùng?”
-Bạch Gia Khang: Cười tươi nhìn Thanh Di say đắm “Lâu rồi không gặp Thanh Di muội. Muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-bac-si-xuyen-khong-ve-thoi-trung-co/2922124/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.