Kể từ hôm đó bất kể anh làm gì nàng cũng không hài lòng và dù miệng nói không động tâm nhưng luôn là để mắt đến từng hành động của anh. Chẳng hạn như hôm nay.
-Liễu Thanh Di: Bế Liễu Thăng và ngồi trò chuyện cùng nàng “Muội và Khanh đệ như nào rồi.”
-Triệu Đinh Yên: Lắc đầu “Hơn tháng nay đi sớm về khuya. Muội còn không thấy mặt.”
-Liễu Thanh Di: Nhướng mài “Muội là tỏ thái độ với đệ ấy kia mà.”
-Triệu Đinh Yên: “Muội…muội…” Lắp bắp.
-Bạch Tử Khiêm: Thân y trắng đi vào “Thanh Di tỷ…tỷ.” Nhỏ giọng. Đinh Yên và Thanh Di điều nhìn anh. “Bạch Trắng Trắng của đệ ngủ rồi sao” Giọng ôn nhu nhẹ nhàng.
-Triệu Đinh Yên: Nhìn /Lại gầy hơn rồi thì phải. Bộ y phục này trước đó rất phù hợp giờ thì trông như kẻ lượm thượm./
-Liễu Thanh Di: Cười “Đệ là bận không đến thăm cháu sao? Nó là quên luôn vị Thúc phụ này rồi đó.”
-Bạch Tử Khiêm: Đi đến bế Liễu Thăng thì trên tay Thanh Di “Làm gì có. Phải không Bạch trắng trắng?”
-Bạch Liễu Thăng: Mắt lia nhìn anh “hìa ~ hìa ~ hìa” Mặt cười sằng sặc với anh. “Tẩu tẩu nhìn xem bạch trắng trắng là đang cười với đệ nè.”
-Liễu Thanh Di: Cười “Này nha ta chọc con như nào cũng im re. Thế mà thúc phụ chỉ cần gọi là cười rồi sao.” Nhìn Liễu Thăng trên tay anh. Còn nàng chỉ ngồi nhìn anh và tỷ chọc đứa bé.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn nàng, anh cũng không biết làm gì. Như một phản xạ “Quận… quận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-bac-si-xuyen-khong-ve-thoi-trung-co/2922051/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.