Tại phòng nghỉ của phu thê tướng quân.
~ cốc ~ cốc ~ cốc ~
-Ngọc Tiêu Vân: Nhìn ra cửa “Vào đi.” Lúc này cánh cửa mở ra. Anh và nàng cùng bước vào.
-Triệu Đinh Yên: Cúi nhẹ đầu chào hỏi “Mẫu thân!”
-Bạch Tử Khiêm: Cúi thấp người “Mẫu thân!”
-Ngọc Tiêu Vân: Nhìn anh mặt lạnh vô cùng “Đến đây làm gì?”
-Bạch Tử Khiêm: Bất ngờ quỳ gối trước mặt bà, làm bà và Đinh Yên giật mình một phen “Mẫu thân! Khanh nhi có tội gì mong người chỉ dạy. Đừng để mà ấm ức trong lòng. Đừng lạnh lùng với Khanh nhi.” Cúi gầm mặt, giọng anh rung rung nói.
-Ngọc Tiêu Vân: Đứng dậy trước anh. Giọng lạnh lẽo, mặt vô cảm giáng xuống từng lời làm tim anh đau điến “Lỗi của cậu có chết ta cũng không thể tha thứ được.” Đinh Yên nghe mà đơ người.
-Bạch Tử Khiêm: Ngước lên nhìn bà. Anh nhìn bà thì bản thân như chết chân với thái độ đó “Mẫu…mẫu thân...”
-Ngọc Tiêu Vân: Chỉ thẳng mặt anh “Cấm. Ta cấm gọi ta. Nếu còn gọi thì đừng trách. Không còn gì thì cút khỏi phòng cho ta.” Quay lưng không nhìn anh.
-Bạch Tử Khiêm: Mắt đỏ hoe, cơ thể rung lên từng cơn “Khanh nhi là mắc tội gì? Xin người đó nói…nói cho con biết đi…đừng, đừng làm vậy với Khanh nhi mà mẫu thân. ~ chát ~”
-Ngọc Tiêu Vân: Trừng mắt, tay thu về “TA BẢO KHÔNG ĐƯỢC GỌI. CÚT”
-Triệu Đinh Yên: Nhanh chạy đỡ anh “Quận mã! Mẫu thân đang tức giận, chúng ta nên về phòng. Khi nào mẫu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-bac-si-xuyen-khong-ve-thoi-trung-co/2922017/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.