Lớp mười hai có 33 ban chia thành ba dãy nhà, ‘Học Lễ’ là tên gọi dành cho khu của lớp mười một. Hội sinh viên vừa kết thúc cuộc họp trong phòng sinh hoạt. Sáng hôm nay diễn ra vòng loại của cuộc so tài bóng rổ, mỗi khối bốc thăm được bốn lớp tạo thành một nhóm, ba khối được ba nhóm, hội học sinh thì phụ trách tóm cổ đám bạn học cúp tiết chạy đi xem trận thi đấu, thuận tiện chụp mấy tấm hình để tuyên truyền diễn đàn trường học. Tại phòng sinh hoạt tầng 1. Phòng sinh hoạt thưa dần, Phác chủ tịch ở lại, không nhanh không chậm thu dọn đống giấy tờ trên bàn. Trần Phùng Trạch ngồi phịch xuống ghế salon chờ hắn, duỗi người nói: “Haizz, quá tốt rồi... sáng nay ủy viên kỷ luật như chúng ta không cần đi học.” Cậu ta nhổm dậy, hỏi một câu: “Cậu có về lớp không?” Phác Xán Liệt rút một xấp giấy, “Chủ nhiệm môn giáo dục đạo đức kêu tôi đi tìm ông ấy một chuyến.” “À… ” Trần Phùng Trạch lại hỏi: “Vậy tôi chờ cậu quay lại nhé? Có đi xem đấu bóng rổ không?” Lợi dụng quyền hạn để trốn tiết, cơ hội ngàn năm có một. Trần Phùng Trạch cảm thấy Phác chủ tịch sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. “Không đi.” Phác Xán Liệt lạnh nhạt nói: “Tôi về lớp.” “?” “Cậu còn cuốn sách ngoài giờ chưa đọc xong à?” Nhà trường luôn quan tâm một vấn đề, đó là chuyện học sinh của mình đã tiến bộ đến đâu, dĩ nhiên Phác Xán Liệt miễn được khoanh vùng. Trần Phùng Trạch không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng lớp mười một học cùng với Phác Xán Liệt, trong tiết hắn không phải đang làm bài tập môn khác thì chính là đọc sách của môn không liên quan đến môn đang giảng dạy. Chủ yếu vì mẹ hắn luôn tạo cho người khác một ảo tưởng: ‘Tôi học giỏi là do tôi chăm chỉ’ chứ không vì cái gì khác. Phác Xán Liệt nhếch môi, “Không phải đọc sách ngoài giờ nữa, tôi về lớp để học tập siêng năng hơn.” “...” Trần Phùng Trạch muốn hỏi một câu “Cậu có phải đang trúng tà không?” nhưng vẫn nuốt xuống, lúc này Phác Xán Liệt đã cầm xấp giấy, trước lúc đi để lại một câu: “Ra khỏi phòng nhớ khóa cửa.” “...” … Xử lý xong chuyện vặt đã qua tiết đầu tiên. Phác Xán Liệt không về lớp, hắn muốn tìm Trần Phùng Trạch kêu cậu ta đem danh sách đưa cho hắn. Đi ngang qua cửa sau lớp hai, dư quang của Phác Xán Liệt liếc nhìn. Hôm nay Biên Bá Hiền đi học, đáng ngạc nhiên hơn chính là cậu không ngủ trong lớp nữa. Dĩ nhiên sẽ không nghe giảng, người kia đang gục đầu trên bàn hí hoáy làm gì đó. Phác Xán Liệt nhớ tới ‘đám cỏ dại’ mà Biên Bá Hiền đã từng vẽ trên tập. Hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục lướt qua. Biên Bá Hiền thật ra đang cày viết bản kiểm điểm 1500 chữ lão Lâm yêu cầu. Lâm Phi cho cậu hai lựa chọn: Viết kiểm điểm một 1500 chữ hoặc ông sẽ báo với trường về việc cúp học của cậu. Cái này nhất định là đang trêu đùa trí tuệ của Biên Bá Hiền, kẻ ngu cũng biết chọn viết kiểm điểm, nhưng vấn đề mấu chốt không phải chuyện có viết kiểm điểm hay không mà là viết xong phần kiểm điểm này, Biên Bá Hiền sẽ tiếp tục cúp cua. Hôm qua trốn học là do tâm tình không tốt, hôm nay là vì trường A Tài tổ chức đại hội thể thao. 9h bắt đầu, bây giờ là 8h40, Biên Bá Hiền viết một bài tự học buổi sáng thêm nửa tiết Ngữ Văn, tự do sáng tác được 836 chữ. Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tay. 8h45 tiết Ngữ Văn tan lớp, cậu nhìn về cổng Tây phía sau, trường tiểu học Minh Thành cách đó hai tòa nhà, 9h có thể kịp. Còn 664 chữ chưa chép. Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút, hạ bút múa lên giấy. “Reng reng ——” Chuông hết tiết vang lên. Vệ Hòa Bình cảm giác có người ở phía sau chọt vào lưng mình liền quay đầu, nhìn thấy hai tờ giấy, trong đó có một tờ bị xé ra từ quyển tập, nét chữ như cơn lốc xoáy cuồng phong: “Tôi có việc, giúp tôi giao bản kiểm điểm này cho Lâm Phi, cám ơn. Biên.” Vệ Hòa Bình đọc đi đọc lại mới hiểu nội dung, sau đó tiện tay lật ra phía sau xem. Lật tới trang thứ hai, cậu ta nheo mắt. Biên Bá Hiền con mẹ nó viết hai chữ “sai rồi” một cách trật tự, ngay ngắn lấp đầy một mặt giấy. … Trần Phùng Trạch đến Học Lễ tìm Phác Xán Liệt đưa danh sách học sinh đi muộn, liếc mắt nói: “Số người đi trễ tuần này còn không bằng đám cúp tiết hôm nay.” “Đều đi xem thi đấu bóng rổ hết đấy.” Trần Phùng Trạch đếm đếm, chậc lưỡi, “Một tiết, ba khối, bắt được mười bảy mười tám người.” “Ừ” Phác Xán Liệt thản nhiên hỏi: “Chỉ vì đi xem đấu bóng rổ thôi à?” Trần Phùng Trạch cười cười, “Không xem đấu bóng rổ thì cúp cua ra ngoài làm gì? Đi dạo sân trường chắc?” Phác Xán Liệt đáp: “Cũng có thể trèo tường ra ngoài để đi rèn luyện thân thể. Đề nghị tăng cường người canh giữ ở phía Tây.” Trần Phùng Trạch muốn nói “Cậu có thể cho tôi một ví dụ đáng tin hơn được không? Có tên ngốc nào trốn học để ra ngoài tập thể dục chứ?” liền bị tiếng chuông di động cắt ngang. Trần Phùng Trạch tốt bụng nhắc nhở: “Điện thoại kìa.” Phác Xán Liệt cầm điện thoại lên xem, là một mẩu tin nhắn ngắn: “Có một ít tài liệu liên quan đến nộp hồ sơ đại học. Mẹ đã nhờ tài xế gửi cho con, con xem trước đi. Tài xế đang đợi con ở cổng phía Bắc.” Cổng phía Bắc cũng là cửa sau của trường. Phác Xán Liệt không nói gì, tắt màn hình, nói: “Có việc, đi trước.” Biên Bá Hiền vốn đang muốn đi đến nơi dựng xe đạp lấy ván trượt, nhưng còn chưa tới mười hai phút để xuống dưới, tranh thủ thời gian... không kịp nữa rồi… Biên Bá Hiền chuẩn bị tinh thần, nhảy qua hàng rào thấp, đi một đoạn ngắn đã đến bức tường ở cổng phía Tây. Những viên gạch trong góc được chuyển đi và xây thành một hình vuông nhỏ cao nửa mét, tựa vào tường như một chiếc ghế đẩu. Cường giả không cần bàn đạp, trừ phi cậu thật sự không có nhiều thời gian. Gạch khối nay đã thay thế kĩ xảo bật tường trước kia. Biên Bá Hiền leo lên, đế giày giẫm trên vách, cánh tay nhỏ chống lấy trụ, trèo được nửa người qua, ngồi ở phía trên đầu bức tường. Thời điểm cậu đang muốn xoay người nhảy xuống… “Biên Bá Hiền?” Biên Bá Hiền nghiêng đầu. Cậu ở phía trên, người kia đứng phía dưới. Phác Xán Liệt cười theo kiểu cách của một học sinh giỏi, “Lại cúp tiết sao?” Biên Bá Hiền nạt một tiếng: “Quản cái rắm.” Cậu xoay người nhảy xuống. Qua được bên kia, Biên Bá Hiền nhào lộn mấy vòng, đang chuẩn bị đi thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh không đúng lắm. Cậu theo bản năng nhìn lên, phát hiện Phác Xán Liệt bay qua tường, nhảy xuống bên cạnh mình. Biên Bá Hiền: “?” Phác Xán Liệt tỉ mỉ chỉnh sửa lại vạt áo, “Bàn trước, trốn học không tốt.” “...” Biên Bá Hiền cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, quay đầu chạy đi. “?” Phác Xán Liệt dừng hai ba giây liền đuổi theo. Biên Bá Hiền nghe tiếng vang, quay đầu nhìn thấy người kia vẫn còn ở phía sau cậu. Tài xế nhà họ Phác ở cổng Bắc đợi hồi lâu, đột nhiên xuyên qua kính xe nhìn thấy hai nam sinh mặc đồng phục Nhị Trung đua nhau chạy. Hình như… có một người rất giống con trai của Phác tiên sinh. Biên Bá Hiền chạy ở phía trước, Phác Xán Liệt dí theo phía sau. Một người không biết tên điên phía sau sao lại chạy cùng mình, một người không biết siêu quậy phía trước sao lại phải chạy. Phác Xán Liệt càng đuổi càng hăng, Biên Bá Hiền tăng tốc chạy nhanh hơn, Phác Xán Liệt nghiến răng guồng hai chân mình. Biên Bá Hiền lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác vừa chạy vừa hét như bị tra tấn: “Con mẹ nó, đầu óc của cậu lại lên cơn à?” Phác Xán Liệt cách cậu không tới nửa bước, không nhanh không chậm hỏi: “Đây chính là phương thức cúp cua để đi rèn luyện thân thể của cậu?” Biên Bá Hiền nghiến răng: “Tôi rèn cái mẹ nhà cậu!” “Không được như vậy.” Phác Xán Liệt tỏ vẻ có giáo dục lắc đầu. Biên Bá Hiền suýt nữa trợn mắt ngừng thở, tiếp tục chạy về phía trước. Nếu có rào chắn, tường thấp, ngõ hẻm hoặc con đường xa hơn một chút, cậu hoàn toàn có thể cắt đuôi tên cẩu họ Phác này, nhưng mục tiêu là tiểu học Minh Thành, chạy qua hai con phố đều là đường thẳng, một cái cua quẹo cũng không có. 8h58, Biên Bá Hiền dừng ở trước cổng Minh Thành, áo sơ mi ướt đẫm. Phác Xán Liệt cũng dừng lại: “Rèn luyện xong rồi?” Biên Bá Hiền ngay cả đầu ngón tay cũng lười động, cậu thở hổn hển mấy cái, “Cút.” Phác Xán Liệt rũ mắt nhìn người đối diện: “Cậu trốn học.” Biên Bá Hiền mắng một tiếng, “Mẹ nó, cậu chạy theo tôi, không tính là trốn học sao? Học sinh giỏi mà leo tường ra ngoài?” “Tôi ra ngoài để mang cậu về.” Phác Xán Liệt cười nham nhở, “Không tính là trốn.” “Dm, không tính là trốn? Vậy tôi về cùng cậu thì có liên quan gì?” “Cậu không về, thầy Lâm sẽ mắng tôi.” Phác Xán Liệt chớp chớp mắt, “Bàn trước, chẳng lẽ cậu không biết học sinh giỏi bị thầy phê bình là một điều cực kì tồi tệ ư?” Hắn nói tiếp: “Học sinh giỏi tu luyện ngàn năm, không chịu nổi uất ức.” “...” Biên Bá Hiền xoay người đi vào trường tiểu học. Cậu không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe Phác Xán Liệt lảm nhảm, càng không muốn nhìn thấy gương mặt của tên học sinh giỏi dở hơi này. Bảo vệ sẽ cho người thân vào nếu có giấy chứng minh gia đình. Biên Bá Hiền cầm tờ giấy mà A Tài đã đưa cậu, nói: “Tôi là anh của Biên Tinh Tinh.” Bảo vệ liếc mắt nhìn Biên Bá Hiền, lại nhìn sang người bên cạnh: “Cậu ta thì sao?” Phác Xán Liệt vừa muốn mở miệng nói “Tôi cũng là anh”, Biên Bá Hiền ngang ngược chặn miệng: “Cậu ta là chị.” Phác Xán Liệt: “...” Bảo vệ nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của Phác Xán Liệt, chuyển ánh mắt xuống phần nhô ra nơi yết hầu, cuối cùng đảo một vòng chỗ địa hình bằng phẳng phía trên, trong đầu nghĩ, đây mà là Alpha nữ sao? Nói là nam tôi còn tin! Cuối cùng cũng vẫy tay: “Vào đi.” A Tài ôm mặt ngồi trên ghế xếp nhỏ chờ đợi. Ba mẹ của bạn học đã đến đủ, đang vui vẻ dưới sân trường. Người càng nhiều, sân trường chật hơn, A Tài bị đẩy lên ngồi một mình ở hàng đầu của lớp hai. Liễu Hồng cho A Tài mấy viên kẹo sau đó lại lăng xăng chạy tới chạy lui. Nổ kẹo cao su trong miệng, nhìn thấy hai người cao lớn mặc đồng phục Nhị Trung, đẹp trai hoàn hảo. Báo tường với chủ đề ‘Mùa thu đến rồi’ được dán khắp nơi. Biên Bá Hiền dừng chân rà từng nơi... Lớp 3-2, Biên Tinh Tinh. Biên Bá Hiền nhìn thấy Biên Tinh Tinh đang lắc lư, sau đó xuất hiện một trái tim đỏ thẫm, bên trong là nội dung của báo tường. Góc trái vẽ một người đàn ông có đuôi tóc, Biên Bá Hiền nhận ra đây là chính cậu. Góc bên phải... Phác Xán Liệt hơi nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi: “Em gái cậu tên là Biên Tinh Tinh?” Biên Bá Hiền không nói gì. Phác Xán Liệt chỉ bên về phía góc bên phải, “Cậu không cảm thấy cái này rất giống tôi sao?” Giữa hai người là một trái tim kéo theo hai sợi dây kết nối bọn họ, ở giữa còn ghi chú thêm: Hỉ kết liên lý, nhất bái thiên địa. Biên Bá Hiền đáp: “Không thấy.” Phác Xán Liệt lập tức phản bác: “Nhưng rất giống với bức thư tình cậu đã đưa cho tôi.” “...” “Em gái tôi không phải tên là Biên Tinh Tinh, đi thôi.” Phác Xán Liệt: “...” A Tài lập tức vui vẻ. Biên Bá Hiền đi tới, ho khan một tiếng, “Giữ lời hứa, anh không đến...” A Tài chỉ về phía sau lưng cậu: “Anh!” Biên Bá Hiền: “….” Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn Biên Tinh Tinh, hơi run lên, hỏi: “Đây là em gái cậu?” Biên Bá Hiền không để ý đến hắn, nắm cổ áo A Tài trừng mắt: “Em im miệng, nghe không?” A Tài đi đứng không được tốt, dáng dấp cũng không cao. Nếu không phải vừa nhìn thấy ‘lớp 3-2’ trên báo tường, Phác Xán Liệt cho là đứa nhỏ này vẫn còn học mẫu giáo. Cơ thể không cao, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, không khác gì mấy đứa nhóc ở nhà trẻ. Lần đó, học kỳ hai năm lớp mười, Phác Xán Liệt đang đứng ở Học Lễ thì nhìn thấy một cô bé đi đứng loạng choạng rồi ngã xuống, hắn nghĩ, trong trường sao lại rơi ra một đứa con nít vậy nhỉ? Hắn đi tới, cúi đầu nhìn chân của đứa nhỏ trước, đứa nhỏ cũng không lập tức bò dậy. Cô bé không khóc, cố gắng đứng lên nhưng lại ịn mông xuống đất một lần nữa, sau đó ngẩng đầu đối diện với Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt đưa tay, cười với cô bé một tiếng. Hắn kéo đứa nhỏ lên, đứa nhỏ dường như có vấn đề về trí tuệ, từng chữ từng chữ hỏi hắn là ai. Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười, thờ ơ nói: “Anh là anh.” Hắn hỏi: “Cần anh giúp em tìm thầy cô không?” Đứa nhỏ lắc đầu một cái, khó khăn biểu đạt rằng nó đang chờ ai đó. Vì vậy nên Phác Xán Liệt tiện tay đem sô cô la mà người khác tặng hắn nhét vào tay cô bé, sau đó xoay người đi. Hóa ra là chờ Biên Bá Hiền, đứa nhỏ tên là Biên Tinh Tinh. Biên Bá Hiền nhíu mày, khó chịu muốn điên lên, hạ thấp giọng, ngồi xuống chất vấn: “Anh thấy tay em sao chép báo, em vẽ Phác Xán Liệt ở phía trên chính là lý do em giấu cái tay không cho anh nhìn?” A Tài gật đầu lại lắc đầu. Còn học cái kiểu cố làm ra vẻ huyền bí! Biên Bá Hiền cười nhạt, “Được, em thích thì vẽ, anh không xen vào, nhưng em có thể đừng vẽ người khác rồi lại vẽ anh không? Trái tim? Em có ý gì đây?” A Tài có chút ngượng ngùng nói: “Trái tim... trái tim là… là em.” Biên Bá Hiền: “?” A Tài nói xong liền bịt chặt miệng không nói thêm. Một người là Biên Bá Hiền, một người là... là một ‘ca ca’ đến cái tên cũng viết cực kì phức tạp, còn có cô bé... Đây chính là những người nhóc thích nhất trong năm nay. Nếu như năm nay mẹ về, cô bé sẽ vẽ thêm mẹ, nhưng mẹ không về nên không có phần của bà. Liễu Hồng nhìn thấy Biên Bá Hiền, cô mỉm cười đi tới, “Đại hội bắt đầu rồi.” Dẫu sao cũng không học cùng một trường, Liễu Hồng giả vờ như không nhận ra đồng phục của Nhị Trung, “Đại hội thể thao phụ huynh nghĩa là lấy lớp làm đơn vị, đường kẻ từ nơi này đến bên kia là hoạt động của chúng ta hôm nay.” Liễu Hồng nhìn thấy sau lưng Biên Bá Hiền có thêm một người, nghĩ bụng, chắc là đôi bạn thân muốn tạo nên những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nên mới cùng nhau trốn học đến đây. Liễu Hồng ngập ngừng: “Hai cậu... một người là ‘ba’ Tinh Tinh, một người là ‘mẹ’ Tinh Tinh sao?” Phác Xán Liệt nhìn trộm người bên cạnh, Biên Bá Hiền lắc đầu, “Không phải.” Liễu Hồng xua tay, “À, ý của tôi, đây là hoạt động nhân vật, hoạt động đều có cả hạng mục dành cho ba người.” Biên Bá Hiền gật gù như đã hiểu: “Vậy tôi là ba, cậu ta là mẹ.” Phác Xán Liệt: “...” Hoạt động chuẩn bị sẵn nước suối, Biên Bá Hiền bóp méo chai nước, không biểu tình gì mà nhìn sang: “Không vui thì về trường đi, đừng quậy tôi nữa.” “Không có, tôi tình nguyện.” Phác Xán Liệt dừng mấy giây, khóe miệng câu lên, “Chồng ơi ~~” Biên Bá Hiền sặc nước trợn mắt. *** Tác giả có lời muốn nói: Biên Bá Hiền: Fuck fuck fuck fuck fuck fuck!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]