*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một tuần mới bắt đầu. Bảy giờ rưỡi, trong lớp chỉ mới đầy một nửa. “Lại là thứ hai! Tại sao lại đến thứ hai, thứ bảy chủ nhật của tôi đâuuuu?” Vệ Hòa Bình ôm đầu kêu rên, ngẩng đầu liếc nhìn lớp phó đang viết thời khóa biểu lên bảng, “Mẹ nó, tiết đầu là toán á??” Cậu ta xoay người nắm lấy cạnh bàn, “Lớp trưởng, cho tôi mượn bài tập toán đi. Cứu mạng, cứu mạng!” Hứa Văn Dương bị cậu ta dọa sợ hết hồn, lưỡng lự không biết làm sao: “Cậu không làm à… Lão Lâm giao hai trang bài tập, cậu mượn trang nào?” Vệ Hòa Bình như bị lửa đốt mông, gấp gáp nói: “Cả hai trang đều chưa làm. Tốt nhất là cho tôi mượn, chúc cậu một đời bình an!” “Được rồi. Chờ một chút, tôi tìm đã.” Còn nửa tiếng nữa vào tiết, Vệ Hòa Bình bị kiến bò lên người, chạy loạn cầu cứu khắp nơi. Biên Bá Hiền đeo cặp đi vào cửa trước. Hôm nay thứ hai, cậu mặc đồng phục, đuôi tóc nhỏ buộc sau gáy. Bề ngoài cậu không có chỗ nào để chê lại thường không cười, đi đâu cũng rải chút hàn khí xung quanh. Vệ Hòa Bình từ cấp hai lần đầu nhìn thấy Biên Bá Hiền, cảm giác người này giống như cây gậy sắt đóng băng, bên ngoài lạnh lẽo, bên trong cứng nhắc. Thật nam tính! Sau này lên cấp ba, người này biến thành cây gậy sắt ủ trong chăn, ngủ suốt ngày. Vệ Hòa Bình nhớ tới tin nhắn hôm qua Biên Bá Hiền gửi cho cậu ta, vội vàng ngoắc ngoắc tay, “Hiền ca!” Biên Bá Hiền dừng lại. Vệ Hòa Bình hỏi: “Cậu thật sự đã làm bài tập?” Biên Bá Hiền gật đầu. Vệ Hòa Bình giật mình, giống như phát hiện Biên Bá Hiền còn nhân cách khác, vụng trộm nói: “Cậu nghĩ gì mà đi làm bài tập thế? Cậu phải thành thật nói cho tôi biết, cậu làm sao vậy?” Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn trên bàn Vệ Hòa Bình có hai trang bài thi vừa đi mượn về, xuy xuy đáp: “Cút, lo mà làm bài đi.” Đi đến gần hàng cuối, bàn cuối đã đến. Vị bạn học kia từ trong sách giương mắt, nhìn Biên Bá Hiền cong cong khóe miệng. Biên Bá Hiền làm như không thấy, ngồi vào chỗ. Tiết đầu tiên là tiết toán, là tiết của chủ nhiệm Lâm Phi. Lâm Phi vừa vào cửa liền nhớ đến nợ cũ hôm thứ sáu: “… Các cô các cậu thật có bản lĩnh, bài tập không làm, sách không mang, các cô các cậu đi học làm gì hả? Giờ đạo đức không phải giờ học à? Mới vào ban tự nhiên mấy ngày đã không tìm được phía Bắc đúng không?” Không cần đoán cũng hiểu giáo viên bộ môn kia đã đi tố cáo với Lâm Phi. “Không làm bài tập chứ gì? Bài tập triết học là giáo viên triết kiểm tra, bài tập toán để tôi.” Lâm Phi chỉ tay về phía hàng đầu tiên, “Vương Tĩnh, em đi thu bài tập, ai không làm thì tự giác đứng lên. Nếu kiểm tra không làm mà không đứng lên, cút ra ngoài cho tôi.” Sáng đầu tuầm chủ nhiệm đã nổi giận, cả lớp rơi vào trầm tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Vương Tĩnh ngồi hàng đầu bắt đầu thu bài tập. Sắc mặt Lưu Sướng không tốt lắm, cậu ta vừa mới đi học lại, có làm bài tập cái rắm ấy. Vương Tĩnh công tư phân minh hỏi: “Bài tập đâu?” “Tôi tuần trước không có tới, không biết có bài tập…” Lưu Sướng hạ thấp giọng, khoát khoát tay, “Đừng kiểm tra tôi, cậu đi thăm dò người khác đi.” Vương Tĩnh do dự một chút, nói: “Cậu đứng lên đi, chờ lát nữa giải thích với thầy.” Lưu Sướng trợn mắt, “Tôi không phải nói tôi…” Lâm Phi gầm một tiếng: “Lưu Sướng đi ra ngoài đứng!” Lưu Sướng: “…” Vệ Hòa Bình ở hàng thứ hai không đợi Vương Tĩnh tới, tự mình ngoan ngoãn đứng lên. Nhập học đã được một tuần, cũng thật là… bài tập của chủ nhiệm lớp giao có bốn năm người đứng lên. Giết gà dọa khỉ, Lưu Sướng bị đuổi ra ngoài, những người khác cũng tự giác đứng lên. Ấy vậy mà, Biên Bá Hiền vẫn bình thản ngồi tại chỗ. Thời điểm đem bài tập toán đưa cho Vương Tĩnh, Biên Bá Hiền rõ ràng có cảm giác ánh mắt Lâm Phi quét một vòng trên người cậu. Lâm Phi nhận lấy hai xấp tập, kiểm tra một lần, đem bài tập cuộn lại, “Ai không làm bài tập đi nói chuyện với tôi một chuyến.” Lão Lâm vừa ra khỏi cửa, trong lớp lại ồn ào hệt như vừa thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng Biên Bá Hiền không lên tiếng, không thì thầm to nhỏ. Bạn cùng bàn Triệu Thiên Thanh đi tập luyện, bàn sau là Phác Xán Liệt, không có ai để cậu nói chuyện. Cậu theo thói quen thường ngày lấy quyển sách, lấy tai nghe chuẩn bị ngủ. “Lạch cạch” một tiếng, bàn sau đột nhiên rơi bút xuống đất, nhanh như chớp phóng đến cạnh chân ghế Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền cầm tai nghe, cúi đầu nhìn phía chân ghế. Biên Bá Hiền cúi xuống nhặt lên, không quay đầu mà ngón tay kẹp lấy bút đưa ra phía sau. Bút trong tay cậu từ từ được rút ra, “Cám ơn.” Biên Bá Hiền không trả lời. Nắp bút bật nhẹ lên, tiếng người từ bàn sau vang lên: “Bàn trước, cậu không có gì để nói với tôi sao?” Cầm bút thôi cũng tốn sức. Biên Bá Hiền dứt khoát quay đầu lại, trừng mắt nhìn: “Nói gì?” Phác Xán Liệt cười cười, “Ví dụ như cảm ơn tôi chẳng hạn?” Biên Bá Hiền nhíu mày, “Tôi giúp cậu nhặt bút, tôi cám ơn cậu?” “Không phải chuyện nhặt bút.” Phác Xán Liệt thong thả nói, “Tôi đốc thúc cậu làm bài tập nên hôm nay cậu không bị Lâm… Lâm lão sư đuổi ra ngoài, cậu không phải nên cảm ơn tôi một tiếng sao?” Phác Xán Liệt vốn định theo thói quen gọi là “Lâm Phi”, nhưng phải đổi lại kiểu cách của học sinh thường làm, gọi là “Lâm lão sư” Biên Bá Hiền không cười mà hỏi: “Hai trang bài tập kia năm mươi bốn đề tôi đều tự mình làm, tôi cảm ơn cậu làm gì?” Phác Xán Liệt rũ mắt, “Coi như là cho bàn sau của cậu chút khích lệ đi ” “…” Phác Xán Liệt tiếp tục cò cưa: “Được không?” Biên Bá Hiền cảm thấy người này quả thật đầu có bệnh: “Tôi cảm ơn cậu?” Nhìn thấy Phác Xán Liệt định nói “Không cần cám ơn”, còn chưa kịp phản bác thì phía cửa nghe thấy tiếng rống giận: “Biên Bá Hiền, em thì thầm cái gì?!” Biên Bá Hiền quay người lại, Lâm Phi đứng ở cửa, ánh mắt bốc hỏa. “…” Lâm Phi chỉ cậu: “Đứng lên!” Biên Bá Hiền ngoan ngoãn làm theo. Lâm Phi hỏi: “Mới vừa nói gì?” Biên Bá Hiền không nói lời nào. Lửa giận liền chuyển hướng sang phía sau: “Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền vừa nói gì với em?” Biên Bá Hiền không quay đầu nhưng nghe thấy âm thanh kéo ghế. Cậu giơ tay lên, lười biếng nói: “Thầy, tụi em không có nói gì, em nhặt giúp cậu ấy cây bút thôi.” “Nhặt bút thì nhặt bút, nhặt bút em nói chuyện làm gì? Miệng không thể để yên được?” Lâm Phi đang bực bội, ngón tay chỉ hướng cửa, “Đi ra ngoài suy nghĩ nửa tiết còn lại.” Ông dừng lại một chút: “Phác Xán Liệt cũng đi ra ngoài.” Trong lớp một trận xôn xao nho nhỏ. Phác chủ tịch bình thường như hồ ly chín đuôi giết mãi không chết, vậy mà một tuần nay bị đuổi ra ngoài đến hai lần. Lần đầu là bị Biên Bá Hiền tố cáo, lần sau là được Biên Bá Hiền nhặt bút cho. Hai người này hình như không đúng lắm…. Đám học sinh không làm bài tập vừa cụp đuôi đi vào lại thấy hai vị đại ca cùng nhau ra ngoài. Biên Bá Hiền vẫn giữ nét lạnh nhạt trên gương mặt. Hai phút sau, cậu đột nhiên nghĩ ra gì đó, híp mắt nhìn về phía Phác Xán Liệt: “Phác chủ tịch, bút là do cậu cố ý ném tới phải không?” Ánh mặt trời chiếu vào gò má Phác Xán Liệt, cảm thấy năm tháng bỗng nhiên tĩnh lặng. “Cậu đoán đi?” “…” Đoán cái cc! “Phác Xán Liệt, nếu như đây không phải là ở trường, cậu tiêu đời rồi.” Phác Xán Liệt nghiêng đầu, giật giật môi, ngây ngô hỏi: “Phải không? Không sao, tôi sẽ tha thứ cho cậu.” “… Cái đm.” Phác Xán Liệt bày ra vẻ rất có giáo dục đất lắc đầu, “Không được.” “…” Đi học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Biên Bá Hiền xung động muốn đổi chỗ ngồi. Cậu thở một hơi thật dài, quay đầu đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, cậu bây giờ không muốn gặp lại gương mặt của cẩu họ Phác một chút nào. Chừng mười phút sau, Lâm Phi hết giận, ra hành lang nhìn Đông nhìn Tây, sau đó gọi hai đại ca vào lớp. Biên Bá Hiền vào lớp lại ngủ, hết tiết thứ hai mới tỉnh táo một chút, hôm nay có lễ chào cờ nhưng không cần ra sân. Vệ Hòa Bình đứng ở bàn cậu ta chờ đợi. Biên Bá Hiền vừa đứng lên đã nghe thấy tông giọng trầm ấm của Phác chủ tịch đọc nghi thức, ngồi trở xuống, “Không đi.” Vệ Hòa Bình: “…” Lễ chào cờ kết thúc, Lâm Phi ở hành lang đụng phải Phác Xán Liệt. Mùa thu có chút lạnh, Phác Xán Liệt mặc áo khoác đồng phục nhưng không giống những học sinh khác chỉ hờ hững phất phơ, hắn kéo khóa gọn gàng, tay áo kéo thẳng đuột, vô cùng tinh khôi sạch sẽ. Hắn mặc quần áo chỉnh tề, khóa kéo ở vị trí thích hợp, không quá cao cũng không quá thấp, bên trong vẫn là áo sơ mi của trường. Phác Xán Liệt không phải là kiểu học sinh mà giáo viên cần bận tâm đến. Hắn hướng Lâm Phi gật đầu, lễ phép nói: “Chào thầy.” Lâm Phi suy nghĩ một chút, vẫy tay, “Em tới đây.” Chờ Phác Xán Liệt đến gần, Lâm Phi hỏi: “Phác Xán Liệt, có phải quan hệ của em với Biên Bá Hiền không tốt không?” Phác Xán Liệt nhìn qua có chút kinh ngạc: “Không có ạ.” Lâm Phi nghi ngờ cau mày, “Thật à?” Thời điểm ông đi gọi hai đứa nhóc này vào lớp thì thấy hai người đứng cách xa nhau trên hành lang, một người đứng ở cửa sau, một người đứng ở cua quẹo hành lang, như vậy mà gọi là quan hệ tốt? Khóe miệng Phác Xán Liệt nâng lên, đáp: “Thầy, em và Biên Bá Hiền… rất hợp nhau.” … Biên Bá Hiền lần nữa tỉnh ngủ đã qua nửa tiết thứ tư. Tiết thứ tư là tiết Địa Lý. Thầy bộ môn chỉ chăm chú giảng bài, phía dưới học sinh đang làm gì, chỉ cần không nói lời nào, hết thảy sẽ làm như không thấy. Đỡ tôi dậy: — Buổi trưa có người mời khách, đi không? Biên Bá Hiền duỗi người, nhập mấy chữ. Cường giả chân chính: — Ai mời? Đỡ tôi dậy: — Không biết, “Lãng tử quay đầu tiền không đổi” trong đám anh em mời, không cần mang theo tiền, chỉ cần bầu cho Omega ban bảy một phiếu là được. Cường giả chân chính: — Lãng tử quay đầu tiền không đổi là cái gì? Đỡ tôi dậy: — Cậu không add sao? Là một nhóm Alpha lớn của Nhị Trung đó!! Cường giả chân chính: — Không add. Không đi. Không bỏ phiếu. Đỡ tôi dậy: … Đỡ tôi dậy: — Bữa trưa miễn phí, không muốn thật à? Chỉ cần bỏ một phiếu có thể thoải mái ăn, không phải dịp nào cũng có đâu! Cường giả chân chính: — Buổi trưa có việc rồi. Đừng tìm tôi. Biên Bá Hiền tắt Wechat tháo tai nghe bluetooth đổi thành tai nghe bình thường. Còn mười lăm phút nữa tan lớp, nhưng đợi trường vắng phải đợi ít nhất một tiếng. Cậu điều chỉnh âm lượng, đem điện thoại để dưới hộc bàn, nằm xuống ngủ. Phác Xán Liệt nhàm chán ngẩng đầu, nhìn bàn trước chuẩn bị giấc ngủ thứ ba trong ngày. Trần Phùng Trạch gửi tới một tin nhắn: — Buổi trưa tôi đưa bạn gái đi ăn cơm, chủ tịch, ngài có thể thay tôi đưa cho trưởng ban chút giấy tờ được không? Phác Xán Liệt nhìn hồi lâu, trả lời hai chữ: — Không thể. Tiểu Trần rất tuấn tú: — Đừng mà TvT Giúp tôi đi chủ tịch, không phải tôi lười biếng, Dương Sâm muốn đi ăn cơm miễn phí, bữa cơm đó là nhóm Alpha lớn mời. Mẹ nó toàn là Alpha, tôi mà không đi theo ẻm thể nào buổi chiều tôi cũng đội mũ xanh, cậu giúp tôi chuyện này, trưởng ban nhiều nhất cũng níu cậu nửa tiếng thoi Phác Xán Liệt không trả lời. So với khuyên bạn gái đừng đi, Trần Phùng Trạch cảm thấy tìm Phác Xán Liệt sẽ có triển vọng hơn. Tiểu Trần rất tuấn tú: — Ca, xin cậu đó, chỉ cần đưa giúp tôi, muốn tôi làm gì cũng được. CY: — Buổi trưa tôi không cần về nhà sao? Tiểu Trần rất tuấn tú: — Nếu không… đừng về? Tiểu Trần rất tuấn tú: — Tôi giúp cậu mang cơm? Phác Xán Liệt không hồi đáp. Tiểu Trần rất tuấn tú: — Muốn ăn cơm gì xin cứ nói, tiểu Trần dù cho có chạy quanh thành phố S cũng mua cho ngài! Trần Phùng Trạch thấp thỏm đợi nửa ngày. CY: — Không cần chạy quá xa, đi đến tiệm cơm gần đây mua cá nướng là được. Không hột tiêu, không bột tiêu, không gừng, không hành, không tỏi, cá không có xương, không quá dầu mỡ, mùi vị thanh đạm một chút. CY: — Đồ ăn chính, không ăn bột gạo, không ăn bánh bao, không ăn bánh mì, nếu cậu định mua mỳ sợi, tự cậu ăn. Tiểu Trần rất tuấn tú: ? CY: — Cậu có thể từ chối. Mười một giờ năm mươi tan lớp, chờ Phác Xán Liệt từ phòng làm việc của trưởng ban bước ra đã hơn mười hai giờ rưỡi. Cả dãy lầu yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân hắn đi trên hành lang. Xuyên qua hành lang, các lớp hầu như đều trống trải, thỉnh thoảng có vài bạn học đi bộ dưới sân trường. Phác Xán Liệt xuống lầu một đi đến nhà vệ sinh. Vừa vào cửa, bên trong có người mở nước, Phác Xán Liệt liếc mắt một cái, đi thẳng vào trong. Bạn học giải quyết xong lục tục đi ra ngoài, nhưng Phác Xán Liệt hoàn toàn không vội, ung dung thong thả từ quần đến áo, sửa đồng phục lại thật chỉnh tề. Điện thoại trong túi rung một tiếng. Tiểu Trần rất tuấn tú: — Cậu chờ một chút, tôi lát nữa sẽ về trường. CY: — Được. Tiểu Trần rất tuấn tú: — Là thực đơn ngài yêu cầu, không hột tiêu, không bột tiêu, không tỏi, không gừng, mùi vị thanh đạm, ngài có hài lòng không ạ? CY: — Sao cũng được mà, tôi đâu có kén chọn. Tiểu Trần rất tuấn tú: ???????????? Cửa “kẽo kẹt” mở ra. Phác Xán Liệt nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên. Tiểu Trần rất tuấn tú: — Tôi có thể chửi cậu một câu không? CY: — Có thể, nhưng lần sau đừng làm phiền tôi là được. “Cạch cạch”, là âm thanh bật lửa. Mùi thuốc lá gay mũi nhanh chóng di tán, người bên ngoài kéo cửa sổ ra. “Cạch” thanh thúy một tiếng, người kia giống như đặt một lọ thủy tinh lên bệ cửa sổ. Mùi thuốc lá càng lúc càng nặng, rất khó chịu. Phác Xán Liệt kéo khóa cửa, trực tiếp đi vào. Hắn tùy tiện liếc nhìn về phía cửa sổ, phát hiện Biên Bá Hiền ngồi trên bệ cửa sổ, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tay cầm một ống tiêm, chậm rãi tiêm chất lỏng vào tĩnh mạch. Tay Biên Bá Hiền ngừng lại, ánh mắt tối sầm, nhìn chăm chú vào hắn. *** Tác giả có lời muốn nói: Biên Bá Hiền: Cậu xong đời rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]