Chương trước
Chương sau
Khi cả ba mỹ nhân á khẩu không nói được thêm câu nào thì Bân Bân và Quốc Thành mau mau chóng chóng, bố trí vị trí nghỉ ngơi cho các nàng. Phần cũng muốn xoa dịu, giúp các nàng quên đi những điều Tư Duệ mới nói. Còn Tư Duệ đã sớm bị Bân Bân cùng Quốc Thành đồng thời quăng xuống con suối, họ chỉ hận là không thể dìm chết cô, như vậy vẫn là quá nhẹ nhàng.

Khí trời vừa sang thu thật sự mát mẻ và dễ chịu. Với sự bố trí của Bân Bân cùng Quốc Thành, ba mỹ nhân cũng đã có chỗ ngồi hết sức thoải mái, hơn nữa cơn gió mát thoang thoảng lúc này cũng giúp Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y làm dịu cơn tức nghẹn trong lòng. Đúng là lần đầu các nàng nhận loại đãi ngộ này. Trong cung không ai dám động tới các nàng, ngoài giang hồ lại càng kinh sợ các nàng. Vậy mà có kẻ dám mở miệng chê bai, vậy thì kẻ đó chính là không sợ chết.

Xét về độ thảm và căm hận, Tuyết Y rõ ràng thảm nhất, và là thâm thù đại hận. Đường đường là Công chúa của một xứ lại bị bôi nhọ thể diện bằng cái cách này, nàng giận, nàng hận, nhưng cũng... không tránh khỏi việc để lời này của Tư Duệ cứ quẩn quanh trong đầu.

"Tiểu Y, sao vậy?" Uyển Dư nâng mày quan tâm khi thấy Tuyết Y ngọ nguậy khó chịu không ngừng.

"À..." Tuyết Y ngập ngừng. Nàng đưa mắt nhìn về phía ngực mình, rồi đưa mắt nhìn về phía ngực của Minh Viễn và Uyển Dư. Cơn giận lần nữa như ngọn lửa phừng phừng cháy. Ngoài cơn giận này còn có thêm cái thẹn đến mức chỉ muốn chui xuống hố để lấp.

Uyển Dư cùng Minh Viễn tròn mắt nhìn nhau, rồi nhìn trở lại về phía Tuyết Y. Không hẹn, hai nàng bất giác bật cười.

"Hahaha, em đang so sánh sao???" Uyển Dư tay che miệng, cười đã muốn biến gương mặt thành trái cà chua.

Tuyết Y ngượng không có đường lui, bặm môi ngầm chửi rủa Lâm Tư Duệ.

"Nếu là nam nhân nhất định đã mất đầu, nữ tử khốn kiếp Lâm Tư Duệ!" Tuyết Y lầm bầm.

"Ta nghĩ một nữ nhân muốn thành Quận mã gia thì không gì là không dám làm!" Minh Viễn cười hướng Uyển Dư, chọc ghẹo: "Suýt chút nữa là phải thành thân với nữ tử rồi, ngươi chắc là đang tiếc lắm!"

"Có làm nam nhân ta cũng không gả cho nàng!" Uyển Dư tuy nói vậy nhưng trong lòng kỳ thực mang cảm giác rất kỳ lạ. Nàng dường như có tiếc nuối.

"Nhưng Lâm thị vệ đó mang mỹ mạo tuyệt đối là xuất chúng! Chưa kể cơ thể của nàng, hẳn là luyện tập phi thường gắt gao!" Tuyết Y tóm cằm đánh giá.

"Người cũng nhìn thấy sao? Lúc nàng cởi y phục và lúc nàng từ con thác đó tiến về bờ, ta vô cùng kinh ngạc. Nếu không biết có lẽ còn ngộ nhận tiên nhân hạ phàm!" Minh Viễn không nói quá, chỉ cảm thấy thực sự vẻ đẹp lúc đó tiêu sái lại thoát tục đến rung động nhãn quan, thêm phong cảnh hữu tình như vậy, người cảnh kết hợp, cẩm thượng thiêm hoa. Hoàn hảo.

"Hai ngươi là đang khen kẻ vừa mới bôi nhọ mình sao?" Uyển Dư đánh gãy cảm xúc cảm thán dành cho không đúng người của hai nữ nhân ngồi cạnh.

"Không!" Tuyết Y và Minh Viễn đồng thanh.

Uyển Dư hơi cười, nụ cười này cũng nhạt dần, mang khá nhiều suy tư. Thực sự nàng cũng biết, bản thân mình khi thấy Tư Duệ bán khoả thân đã tập trung ngắm nhìn cô như thế nào. Nàng không phủ nhận nét lôi cuốn, nội tâm càng không phủ nhận việc đã ngượng ngùng khi thấy cô trong trạng thái khoan thai kia. Nếu nói kỹ hơn, Uyển Dư khi ấy thừa nhận, ánh mắt nhìn Tư Duệ thời khắc đó chính là hàm tình mạch mạch, lại mang chút tiếc nuối không thể diễn tả.

Có thật nếu người đó là nam nhân, ta sẽ không muốn gả cho hay không...?

Tư Duệ loay hoay trong hang động lạnh đến hơn một tiếng, sau đó cũng có thể trở về, gương mặt cô thực sự rạng rỡ, hai người kia nhìn vào liền có thể đoán ra: rõ ràng đã tìm thấy kho báu.

"Vậy chúng ta có thể nghỉ việc rồi!?" Quốc Thành mừng đến rớt nước mắt, nghĩ về việc gần đây bị Tần ngự y không rõ vì sao liên tục sai khiến đi lên rừng hái thuốc thì thực sự chỉ muốn biến khỏi nơi khốn khổ địa ngục này.

"Đúng vậy, phải nghỉ lập tức!" Bân Bân trong đầu là "hoài niệm" mỗi ngày đều được sai chép lại sách, chép đến muốn phát điên rồi vẫn không biết vì sao phải làm vậy thì lập tức rùng mình.

"Phải nghỉ ngay!" Tư Duệ quả quyết, cô cũng không chịu được cảnh bị Uyển Dư điều đi làm toàn việc dành cho đàn ông - mà phải là ba gã đàn ông luân phiên nhau làm mới xong - nữa rồi.

"Nhưng không thể cứ vậy trốn được. Phải bài bản, trốn sẽ bị truy nã!" Bân Bân tính kế, hướng hai người bạn thân: "Chúng ta cứ hồi phủ cùng họ, rồi làm trò khùng điên để bị đuổi vẫn là cao kiến. Đương nhiên là đừng làm gì lố để mất đầu!" Câu này là hướng Tư Duệ.

Tư Duệ nhăn nhó: "Tôi có làm gì đâu!?"

Còn cãi!? Bân Bân cùng Quốc Thành ném ánh nhìn thâm sâu giáo huấn sang cô. Tư Duệ bặm môi, biểu tình vẫn là oan uổng không hiểu gì.



"Quyết định vậy đi! Giờ trở về chỗ họ, cứ làm ba nô tài cung phụng họ để họ không nghi ngờ!" Bân Bân ngoắc ngón cái hướng về vị trí ba mỹ nhân ngồi ra dấu.

"Nhưng sắp có lương..." - Tư Duệ.

"Đồ ngốc, có cả ba hòm kho báu mà vẫn tham mấy đồng lẻ đó sao!?" Bân Bân vò tóc, bất lực.

"Phải ha~ Tôi quên mất!" Tư Duệ cười hì hì vô hại, nói tiếp: "Vậy tối mai tập trung ở nhà cũ nga~!"

"Được!!!" Bân Bân và Quốc Thành đồng thanh.

Sự vui vẻ này vô cùng phô trương, nụ cười ngớ ngẩn của ba kẻ trước mắt tức khắc lọt vào tầm mắt của tam đại mỹ nhân. Một trận tức cười hả hê dâng trào trong lòng ba nàng.

Ngoài sự vui vẻ khi nghĩ viễn cảnh mấy ngày nữa sẽ xảy ra, còn có thêm sự hiếu kỳ. Ba người kia luôn chân luôn tay chuẩn bị kỳ công món ăn gì đó mà ba nàng chưa được thưởng thức bao giờ.

Đến xẩm tối, cuối cùng họ cũng xong xuôi tất thảy.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Tuyết Y hướng Quốc Thành.

Quốc Thành ngẩng lên, thấy đôi mắt to tròn của Tuyết Y đang hướng mình thì lập tức đỏ mặt. Cậu lúng túng: "À... T-Thì... nó là đồ chấm. Chốc nữa mọi người dùng đồ ăn chấm vào đây sẽ rất ngon!" Công chúa thật sự rất xinh đẹp...

"Vậy sao? Giống nước tương?" Tuyết Y hỏi lại.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

"Ân! Kiểu vậy, nhưng sẽ rất khác biệt!" Quốc Thành cười tươi tắn đáp.

Nụ cười này của cậu làm Tuyết Y có bất ngờ, trong lòng nàng bỗng nổi lên một cơn gió thoảng không rõ vì sao.

"Cứ để đồ sống vậy sao? Không nấu chín!?" Đến lượt Minh Viễn lên tiếng, lời này đương nhiên hướng Bân Bân.

Bân Bân không nghĩ Minh Viễn vì tò mò mà từ bao giờ đã ngồi cạnh anh. Đôi tai anh lập tức nóng lên, lúng túng không khác gì Quốc Thành: "À... T-Thì.... Lát nữa nồi này sôi, mọi người ăn gì thì bỏ vào nồi rồi ăn nóng!" Băng sơn mỹ nhân... quả là mỹ nhân... quả là diễm lệ...

Minh Viễn giờ mới nhận ra mình ngồi khá sát Bân Bân, thậm chí gò má có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh. Nàng bối rối, tức khắc đứng lên, trở về vị trí cạnh Tuyết Y và Uyển Dư.

Nàng ta làm sao vậy?

Uyển Dư cảm nhận Tư Duệ có gì đó khá khác mọi ngày. Đương nhiên có vui vẻ, nhưng không hề bộc phát ra hết thảy như thông thường. Nhìn thế nào cũng có nét mệt mỏi.

"Lâm thị vệ, ngươi mang theo thứ gì kia?" Uyển Dư lên tiếng kiếm chút câu chuyện, tiện thăm dò thái độ của Tư Duệ.

Tư Duệ giật mình, tức khắc ngẩng lên nhìn Uyển Dư, rồi quay về thứ mà nàng ám chỉ tới.

Ánh mắt cô thay đổi, một trận lo sợ ở đâu ập tới.

"À... cái này..." Ấp úng.



Uyển Dư nhíu mi mắt, khẳng định có gì đó không đứng đắn, tức khắc rắn giọng: "Mang đây cho ta xem!"

Tư Duệ nuốt khan, bẽn lẽn mang theo chiếc bị tiến về phía Uyển Dư.

"Thực ra là cái này..."

Khổ sở moi ra trong bị bình rượu.

Uyển Dư khó hiểu: Mỗi vậy cũng giấu giếm?, rồi nâng tay, giằng bình rượu ra trước mắt mình.

Nửa khắc nhìn vào dòng chữ trước bình rượu, Uyển Dư bất động tối sầm mặt mũi.

Nàng quắc mắt nhìn Tư Duệ, Tư Duệ đáp lại nàng bằng nụ cười vô hại ngu ngốc.

"Ha...Ha...Ha... Tiểu nhân... vô tình tìm thấy.... vô tình thôi....!" Tư Duệ giải thích.

Nói láo!!! Ngươi rõ ràng là trộm của cha ta!!!

"Cái gì vậy?"

Tuyết Y tò mò nhìn sang, Minh Viễn cũng có hiếu kỳ. Tiếp sau Uyển Dư chính là cái nghệt mặt của hai nàng.

"Này, đây không phải bút tích của Vương gia sao?" Tuyết Y nhăn mày, không biết nên biểu cảm gì với Tư Duệ.

Đồ của Vương gia cất cũng dám trộm. Người này nghĩ mình có một trăm cái đầu sao!? Minh Viễn kinh ngạc, thừa nhận Tư Duệ này lá gan không hề nhỏ.

"Tiểu nhân... nhặt được...." Tư Duệ cố kiết nói láo.

"Vẫn còn đất bám quanh bình, ngươi đào lên rồi bảo nhặt được sao???" Ngươi coi bọn ta là lũ ngốc hết??? Uyển Dư mệt mỏi di di thái dương: Cha mà biết thì nàng ta sẽ bị đánh chết mất, thứ này là rượu quý, một năm cha chỉ dám uống một chén, nay lại bị trộm như vậy... "Cất đi, chốc nữa hồi phủ trả lại chỗ cũ!" Uyển Dư ra lệnh.

Tư Duệ mếu mặt, cô không hề cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không có ý định trái lệnh Quận chúa. Vẫn là cất sang một bên.

Không có rượu sao mà hợp... Tư Duệ thở dài.

Uyển Dư nhìn thấy vẻ ủ dột này, tia không đành lòng xuất hiện. Nàng nhìn bình rượu, rồi lại nhìn vẻ chán nản của Tư Duệ. Trái tim nàng loạn lên một nhịp mà không hề biết rằng chính nhịp loạn này sẽ thay đổi cuộc sống của nàng bắt đầu từ đây, một cách nàng không ngờ tới.

"Cũng chỉ là rượu, mất công trộm rồi thì dùng cũng được!" Uyển Dư thái độ nhuyễn hoàn toàn, khi nói không nhìn mặt Tư Duệ, giả bộ nhìn về phía ngọn lửa đang cháy.

Tư Duệ nghe đến đây đôi mắt sáng bừng, long lanh xúc động nhìn Uyển Dư: "Tiểu thư, thật sao??? Không bị phạt sao???"

"Đừng lộ ra ngươi trộm thì ai phạt được ngươi!?" Đồ ngốc! Uyển Dư nghe giọng người kia vui vẻ, bất giác môi cũng nở nụ cười nhẹ.

Diễn biến này lọt vào mắt Minh Viễn và Tuyết Y, kể cả nụ cười nhẹ của Uyển Dư cũng lọt vào mắt hai nàng.

Uyển Uyển tỷ có thể mỉm cười một cách bình yên vậy sao? – Tuyết Y.

Lâm Tư Duệ cũng có tài đấy chứ!? – Minh Viễn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.