"Thật sao???"
Bân Bân và Quốc Thành đồng thanh, kéo theo cái há miệng thật lớn. Khi thấy cô bạn thân mình gật một cái, hai gã đàn ông càng hoảng hốt hơn, xông tới lay lay người cô.
"Mẹ kiếp, sao cậu ngu vậy? Lúc đó đáng ra phải chạy đi ngay, sao vẫn còn lưu lại chứ?"
"Phúc hắc đấy! Còn một thân võ nghệ, chưa biết chừng Quận chúa gài cậu!"
Nói đến đây thấy không đúng lắm, Quốc Thành lập tức mau miệng sửa lại: "Cũng không biết gài thì được cái gì nhưng phải cẩn thận! Các nàng ấy quá nhiều bí ẩn, sao đã vội động phòng chứ? Dùng não nhiều vào!!!"
"Khổ quá!!!"
Tư Duệ nhăn mày, đẩy hai cái miệng phiền phức kia xa mình. Cô vuốt vuốt xiêm y cho phẳng rồi mới nói tiếp: "Tôi mà ngu sao? Tôi còn hơn người ta bảy tuổi, chẳng lẽ suy nghĩ đơn giản giống mấy cậu nói?"
Tư Duệ nhớ lại hoàn cảnh đêm qua, quả thực cả người vẫn còn rạo rực nhưng sau một hồi nâng lên đặt xuống, sự việc đêm qua đã được kìm nén triệt để. Cô nâng hai tay vỗ mặt nhiều cái cho thanh tỉnh, muốn quên đi cái cơ thể mê hoặc quyến rũ chết người không mảnh vải nào dính lên của Uyển Dư, một lúc sau mới mở miệng nói tiếp.
"Tôi không nghĩ nàng ấy gài gì mình, là nghĩ nàng ấy thử tôi! Một nữ nhân sao có thể chủ động đến vậy? Chắc chắn có mục đích, và tôi nghĩ chỉ có thể là thử xem tôi kiềm chế bản thân như nào trước dục vọng! Tôi đương nhiên dùng não!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-vuong-hoa-thanh-xu/2654817/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.