Phần 4/10 
37. 
Chắc mọi người còn chưa nghĩ ra sao hai chữ đó lại quan trọng. 
Còn nhớ cảnh sát nói gì không? 
Điện thoại đã bị cài đặt về chế độ mặc định. 
Nếu thế thì làm sao còn lưu tên người gọi được. 
Đáng lẽ cuộc điện thoại đó phải hiển thị người gọi là một chuỗi số mới đúng. 
Nhưng bạn cùng phòng tôi trông thấy hai chữ Hán, vậy thì đích thị là ghi chú tên trong danh bạ! 
Cho nên số liên lạc đó khả năng được lưu trên thẻ sim! Vì thế dù chuyển về chế độ mặc định rồi vẫn có thể hiển thị tiếp. 
Manh mối còn chưa đứt! 
38. 
Nghĩ đến đây, tim tôi đập dồn dập hơn. 
Kỳ thật, ba năm qua tôi vẫn chưa thể buông xuôi việc truy tìm chân tướng. 
Thành ra vừa phát hiện được manh mối là tôi hủy luôn cuộc phỏng vấn buổi trưa, lên xe lửa chuyến chiều lần theo địa chỉ năm đó đến nhà Hũ Nút. 
Tôi đứng trước cửa đợi bố mẹ cậu ấy tan tầm. 
Khi cô chú nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngây ngẩn cả người sau đó biết tôi là bạn học của Hũ Nút thì chào đón rất nhiệt tình. 
Vào nhà, tôi không dây dưa dài dòng mà hỏi thẳng bọn họ. 
"Cô, chú, hai người còn giữ điện thoại của Hũ Nút không ạ?" 
Nghe xong, cô chú nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp. 
Mẹ Hũ Nút nói: "Còn giữ." 
Tôi vội bảo: "Cô chú có thể cho cháu xem thẻ sim trong máy một chút được không ạ?" 
Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tuong-cuoi-cung/3548509/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.