Xin chào các bạn, tôi là Đông Lạc Hạ. Sau hơn 1 năm thì cuối cùng câu truyện này cũng đi đến hồi kết. Chúng ta dừng chân ở đây và đi đến một chân trời mới.
Lời kết này cũng mô phỏng như một cuộc phỏng vấn, có vài người thôi và lời họ muốn nói, tôi sẽ truyền tải lên.
----------------
Chanh: Cậu ấy như cơn gió, đi khắp 4 bể trời đất. Nếu dừng lại ở đâu đó, cũng chỉ là để nghỉ chân.
"Khi trước cũng từng nói sẽ đi. Ngày ấy tôi đã ngắm nhìn bầu trời thật lâu, thật lâu. Dù không còn liên lạc, nhưng cậu ấy có để lại một câu "Xuất phát rồi!". Tôi liền chúc thượng lộ bình an, tương lai xán lạn mỗi khi có một chiếc máy bay nào đó đâm ngang bầu trời. Biết đâu một trong số đó có cậu ấy thì sao."
"Bây giờ đến được đây, cũng coi như cách nửa mảnh đất. Tớ càng đến gần, muốn khám phá thế giới của cậu thì cậu mỗi lúc đi một xa. Tớ đôi khi sẽ thấy mệt mỏi, sẽ từ bỏ. Hứa một năm quên đi thì lại là một năm nữa thất hứa. Nhưng chúng ta chỉ có thể đi tiếp, vĩnh viễn đừng bao giờ quay đầu lại nữa."
"Cậu ấy thích đạp xe lượn quanh khắp nẻo đường phố mỗi khi đánh cầu lông với bạn lúc ngang chiều hoàng hôn khi đi về. Cuộc sống của cậu ấy rất lành mạnh nhưng mối quan hệ xung quanh cậu ấy thì không. Tôi như một con robot đang học tập tất cả mọi thứ. Khi học được cách sống giống cậu ấy thì cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-sau-mua/3721567/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.