"Đừng đi nữa nhé?"
"..."
Cô đưa tay với lấy bóng lưng kia nhưng không được. Cậu bé ấy đã chạy đi mất. Vẫn là trong đêm mưa ấy, cậu bạn nhỏ kia cầm ô rời đi, rồi được cơn mưa che phủ, hai người đã khác thế giới rồi.
Vũ Huyền Trâm không kìm được mà bắt đầu khóc. Nấc lên thành từng tiếng, nước mắt như hạt ngọc cứ chảy xuống mã không ngừng, làm ướt đẫm nốt rồi lệ ẩn dấu dưới mí mắt trái.
"Trâm à! Chanh!"
Cô giật mình, quay người lại liền sững sờ.
Khi mở mắt ra, xung quanh chỉ là một khung cảnh mờ nhoè. Đầu mũi chua sót, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại đến phát đau. Trần Quốc Tùng lau nước mắt cho cô rồi đỡ cô ngồi dậy.
Cậu ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng giúp cô bình tính lại, dịu giọng hỏi: "Sao thế? Mơ thấy cái gì sợ à?"
Vũ Huyền Trâm núi áo sau lưng Trần Quốc Tùng, mặt cô vùi vào bờ vai vững chắc của cậu vẫn còn mê man vì giấc mơ vừa rồi gật đầu.
Tháng hai mới vừa bắt đầu mà không khí cả hai miền như băng với lửa. Ngoài Bắc vẫn còn đang đón những đợt rét cuối cùng thì trong Nam quanh năm vẫn luôn nhận nắng với nhiệt độ cao. Điều hoà phòng cô thì không có tiếng gì nên rất dễ dàng nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi.
Vũ Huyền Trâm ngẩng đầu ra khỏi vai Trần Quốc Tùng, hỏi với giọng nghẹn ngào đứt quãng: "Đang...mưa à?"
Trần Quốc Tùng thấy cô thay đổi chủ đề 360
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-sau-mua/3558140/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.