Sau hôm đó, tôi không đến công ty nữa, cũng không xin nghỉ việc, bởi tôi không biết nếu lại nhìn thấy khuôn mặt kia, tôi sẽ làm chuyện gì!
Tạm thời tôi đi giúp việc theo giờ cho các gia đình, khi không đi làm, lại xem quảng cáo trên báo, đến các công ty dự tuyển.
Hôm nay, lại bị một công ty tế nhị từ chối, tôi ngồi trước cổng trường mẫu giáo ngước nhìn bầu trời xám xịt, đợi đón Tư Tư. Những vết bầm trên cổ tay cũng nhạt đi nhiều, nhìn kỹ mới nhận ra, tôi không phải à thiếu nữ mười mấy tuổi, không duy tình đến nỗi vì một lần sơ sẩy mà đau khổ, héo hon. Nhưng không hiểu sao, cơn ác mộng đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, không thể xua đi được, cảm giác bị anh ta chiếm đoạt, không thể nào quên. Tôi ôm đầu, vò rối mái tóc dài, cố nghĩ tới vẻ hớn hở của Tư Tư khi nhìn thấy tôi, lòng mới nhẹ đi đôi chút.
“Diêu Băng Vũ ?” Một giọng nói nghi hoặc từ phía sau vang lên. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt quen quen, khuôn mặt thanh tú, cặp kính trắng, có dáng thư sinh nhưng rất đĩnh đạc.
“Ngô Hàng phải không ? Lâu lắm không gặp!” Trông anh chín chắn hơn trước, nhưng bề ngoài không thay đổi nhiều.
“Em.... em ở đây... chờ đón con?”
“Con gái em, còn anh?”
Ngô Hàng đẩy cặp kính trên sống mũi, trong nụ cười như có chút gì đó hụt hẫng: “Anh đi ngang qua... nhìn thấy em nên xuống xe hỏi thăm.”
“À...”
“Lâu quá không gặp, em khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.” Tôi cười, hỏi: “Chắc anh bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be/118294/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.