Hết hai ngày nghỉ cuối tuần, vừa bước vào phòng làm việc, tôi giật mình đứng ngây, nếu không thấy Triệu Thi Ngữ đã ở đó, nhất định tôi nghĩ mình vào nhầm phòng, tại sao cánh cửa phòng làm việc của Lâm Quân Dật vốn bằng gỗ lại thay bằng cửa kính, mà trên tường lại trổ một cửa sổ lớn có khung kính, thợ ở đâu mà làm nhanh như vậy? 
“Chuyện là thế nào?” Tôi hỏi. 
Triệu Thi Ngữ trao cho tôi một cái liếc mắt hàm ý: “Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?”, chặn đứng mọi băn khoăn của tôi. 
Đúng lúc Lâm Quân Dật bước vào, đi đến trước phòng làm việc, ném lại một câu không đầu không cuối: “Trong phòng ánh sáng không tốt, tôi bảo họ sửa lại một chút.” 
Triệu Thi Ngữ lập tức gật đầu khen phải. 
Tôi không nói gì, bật máy tính, bắt đầu làm việc. 
Ánh sáng không tốt! Nói như đùa! 
Chiếc cửa sổ chạy dài hết bức tường của phòng anh ta đã thừa tốt, mỗi sáng, nắng sớm trong như mật chiếu vào, căn phòng sáng choang. Tâm lý anh ta chắc có vấn đề. 
Triệu Thi Ngữ nhìn chiếc cửa sổ kính, đành cất hộp trang điểm, lấy tập tư liệu ra, lơ đãng lần giở. 
Một tháng chớp mắt đã trôi qua, Lâm Quân Dật từ sau sự cố hiểu lầm mà có hành động đó, lại tỏ ra đặc biệt thận trọng, không yêu cầu tôi cùng đi tiếp khách nữa, ngoài những trao đổi tất yếu về công việc, chưa từng nói thừa một câu, nghiêm khắc giữ khoảng cách với tôi. 
Cuối tuần, anh ta tuyệt đối không giao việc cho tôi, thời gian làm việc theo quy định, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be/118289/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.