Về đến nhà, tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường, nhìn trần nhà màu trắng, nước mắt chực trào ra đọng lại nơi khóe mắt. 
Tôi cũng mong có một người đàn ông biết trân trọng tôi, giữ tôi trong nhà, để tôi có một bến đỗ bình yên tránh mưa tránh gió, chuyên tâm chăm sóc con gái nhỏ. 
Tôi cũng không muốn sống trong những ánh mắt soi mói, lúc nào cũng cảm thấy nhục nhã vì bị người ta nhìn thấu từ trong ra ngoài. 
Tôi cũng ghét những câu bỡn cợt, buồn nôn như hôm nay. 
Nhưng tôi không có quyền lựa chọn… 
Tôi lấy một cái hộp đầy bụi từ trong gian chứa đồ cũ ra, vừa khẽ mở, bụi bay lên, ký ức của tôi cũng bay lên. 
Lấy ra tấm ảnh tốt nghiệp sơ trung đã bị bụi phủ kín từ lâu, ngón tay trắng xanh của tôi lần trên gương mặt Trần Lăng. 
Mặc dù bức ảnh đã phai màu nhưng vẫn nhìn rõ gương mặt của Trần Lăng. 
Anh thật đẹp trai, dưới ánh mặt trời, mỗi khi anh ném trúng một quả bóng vào rổ với một tư thế mê hồn, các cô gái bên cạnh tôi lại phát cuồng hét lên. 
Thực ra , hồi đó tôi cũng rất muốn hét lên: “Em yêu anh!” 
Nhưng không có can đảm. 
Tình yêu của các thiếu nữ luôn lãng mạn như thơ. Trong nhật ký của tôi, chỗ nào cũng đầy những lời thề son sắt “đời này kiếp này”: Dời này kiếp này chỉ yêu một mình anh. 
Tình yêu của các thiếu nữ cũng mơ mộng nhất, một tình yêu tưởng sẽ chung thủy, vĩnh hằng lại không thể vượt qua gió mưa… 
Khi hai chữ “chia tay” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be/118285/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.