Chương trước
Chương sau
Khung cảnh dịu dàng và tĩnh lặng như vậy là thứ hắn chưa từng có được trong đời.

Con người vẫn luôn là tham lam, đối với những thứ mà bản thân mình biết rõ rằng mãi mãi sẽ không bao giờ có được, nhưng vẫn không thể không nhịn được mà hướng về nó.

Hạ Hậu Viễn nhìn nàng hồi lâu vẫn không rời mắt, ánh mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên gương mặt nàng, nhịn không được muốn ngắt nàng một cái, nhưng cuối cùng lại sợ đánh thức nàng, nên hắn bèn không dám làm gì cả.

* * *

Lúc nàng tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng.

Nàng vươn vai, duỗi thẳng tay chân, eo có chút mỏi, không nhịn được bèn rên lên một tiếng nhưng khi nàng nhìn sang người nam nhân với vẻ mặt bình tĩnh, mắt đang nhắm thì bèn ngồi chỉnh chu lại.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn khiến nàng tạm thời quên đi cảm giác tê buốt ở tay chân, nàng ngơ ngác nhìn hắn với ánh mắt chứa chan tình cảm và trìu mến.

Nàng nhẹ nhàng cẩn thận đứng dậy, đi đến gần hắn để nhìn hắn.

Trước kia khi mới gặp hắn, nàng luôn cảm thấy hắn giống như hoàng thúc và hoàng huynh của nàng, vô cùng tuấn tú.

Với ngoại hình như hắn, đáng lẽ ra hắn phải là một công tôn vương hầu, nhưng hắn lại là một cận vệ.

Nhưng mà điều đó thì có liên quan gì, với năng lực của hắn, việc trở thành công tôn vương hầu cũng chỉ là chuyện sớm muộn.



Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi nàng càng lúc càng dịu dàng: "Hạ Hầu Viễn, ta nhất định sẽ không để ngài xảy ra chuyện gì."

Hàng lông mi dài và dày của nàng khẽ run lên, nàng nhích lại gần hắn, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng cẩn thận hôn lên khóe môi của hắn.

Khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, đôi mắt sâu thẳm ấy đột nhiên mở ra.

Con ngươi của Thượng Quan Ngữ Tích đột nhiên co rút lại.

Do bị dọa có chút sợ hãi, nàng hét lên một tiếng rồi đột ngột lùi lại, đôi chân tê cứng gần như mất thăng bằng và ngã về phía sau.

Giây tiếp theo, thân thể nàng rơi vào một đôi tay khỏe mạnh.

Nàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt thờ ơ của hắn, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, nàng lúng túng nói: "Ta.. Ta không phải cố ý."

Hạ Hầu Viễn đỡ nàng đứng dậy, như cười như không nói: "Người không cố ý, vì vậy cho nên người là do quỷ nhập thân cho nên người cũng không biết bản thân mình đang làm gì?"

"..."

Gò má đỏ bừng, nàng bèn lấy tay che mặt nhắm mắt lại.

Đột nhiên, nàng tựa hồ có phản ứng, cau mày nói: "Ngài có phải sớm đã tỉnh dậy rồi, cố ý trêu đùa ta?" Lúc môi nàng vừa mới chạm vào hắn, hắn liền tỉnh dậy, trùng hợp như vậy, phải chăng hắn đang cố ý đợi nàng mắc bẫy?

Hạ Hầu Viễn nheo mắt lại: "Ta có ngủ hay không hình như đối với việc công chúa có hành động khiếm nhã với ta không có một chút liên quan."

Khiếm nhã?

Nàng liền bị hắn chọc tức: "Ngài mới là người khiếm nhã! Ngài chính là cố ý trêu đùa ta."

Nàng tức giận giậm chân, sau đó quay lưng rời khỏi.

Bên tai văng vẳng nụ cười trầm trầm, thật khiến người ta khó hiểu.

Nàng cũng không còn mặt mũi để quay đầu lại nhìn hắn, tiếng cười cứ như thế mà thoáng qua, mà người nam nhân này bình thường cũng sẽ không cười như thế, cho nên nàng cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình.



"Công chúa." Hắn nhìn thấy bóng dáng nàng đang đi tới cửa, bèn thấp giọng gọi.

Không ngờ nàng lại quay người lại, đi tới trước mặt hắn, nhìn từ trên xuống dưới: "Ngài có thể trốn ra khỏi nhà lao rách nát này không?"

Hạ Hầu Viễn cúi đầu nhìn nàng: "Cái gọi là biện pháp của người là trốn ngục ư?"

"Không phải." Cho dù bọn họ muốn trốn khỏi ngục, cũng không thể rời khỏi hoàng cưng được canh gác nghiêm ngặt này. Thượng Quan Ngọc Tích bèn nói: "Ta không yên tâm để ngài một mình trong ở đây, vì vậy, người trước hết nên cùng ta đến cung Phổ Hoa, đợi ta lấy đồ sau đó sẽ cứu ngài."

"Nếu như ta từ chối thì sao?"

"Ngài từ chối gì chứ?" Nàng ngạc nhiên nhìn hắn: "Tại sao ngài lại từ chối?"

Nàng nhìn thấy hắn không trả lời liền cho rằng hắn đồng ý, liền cho người mở cửa phòng giam.

Chưa đợi đến khi nàng nhìn rõ thì người giám ngục đã bị hắn đánh bất tỉnh.

Hai người bọn họ ra ngoài, Thượng Quan Ngữ Tích liếc nhìn thị vệ canh cửa, liền cau mày, sau đó đột nhiên nàng nắm lấy ta của hắn, nhét vào tay hắn một con dao găm, sau đó để tay hắn dí vào cổ mình: "Ngài đừng lãng phí sức lực của mình để đánh với bọn họ, ngài trực tiếp bắt ta làm con tin đi."

Hạ Hầu Viễn: "..."

Những tên lính canh gác tại đó đều bị hắn dọa đến sợ hãi.

"Hạ Hầu Viễn, ngươi muốn làm gì!"

"Còn không mau buông tay thả công chúa ra, tên tiểu nhân vong ân bội nghĩa như ngươi, công chúa vì ngươi mà làm nhiều việc như thế, ngươi tại sao lại đối xử với công chúa như vậy."

"Ngày hôm nay chính là ngày tử của ngươi, cho dù ngươi có thể thoát chết ra khỏi đây, cũng không thể rời khỏi hoàng cung này, hà tất gì phải phản kháng vô ích như thế."

Các thị vệ lần lượt giận dữ lên tiếng, hắn chỉ lạnh lùng nói: "Ta không có ý làm khó các ngươi - nếu như không muốn công chúa bị thương thì hãy lập tức đi bẩm báo với hoàng thượng để ngài ấy đến cung Phổ Hoa. Nếu không, nếu như làm công chúa bị thương, các ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi trách nhiệm."

Bọn họ khi nghe hắn nói xong liền nhìn nhau. Sau khi bọn họ ra hiệu với nhau bèn nhường lối đi cho họ, đồng thời chạy đến bẩm báo với hoàng thượng.



Sau khi bọn họ tách ra khỏi đám người thị vệ liền đến cung Phổ Hoa, nàng lập tức chạy vào nội thất khởi động cơ quan mở gương chứa những bảo vật quan trọng ra. Hắn đứng bên cạnh nàng nhìn dáng vẻ khẩn trương tìm đồ của nàng, cuối cùng sau khi nàng lấy ra một vật gì đó, gương mặt liền sáng lên: "Hạ Hầu Viễn!"

Hắn nheo mắt lại: "Tìm thấy rồi à?"

"Ừm."

Kim bài miễn tử hay còn gọi là Đan Thư Thiết Quyển, gọi là Đan Thư vì do dùng mực màu đỏ viết chữ; Thiết Quyển là do chế tạo bằng sắt (đây cũng là nguồn gốc của hai chữ Sắt Son). Đây là vật mà các vị đế vương xưa ân tứ cho các bậc đại công thần truyền đời được hưởng đặc ân hoặc được miễn tội chết cho dù phạm tội gì đi nữa.

Tiên hoàng sủng ái nhất chính là nàng, trước khi băng hà sợ nàng sau này sẽ bị người khác ức hiếp nên đã đưa kim bài miễn tử cho nàng, nó có thể bảo đảm nàng một đời an yên. Chỉ là việc này ngay đến cả Thượng Quan Kỳ Hàn và Thương Quan Tĩnh Lan đều không biết, mà Hạ Hầu Viễn lại trở thành trường hợp ngoại lệ.

Chỉ là, nàng lại không hay biết rằng hắn vốn dĩ biết rõ chuyện này.

"Hoàng thượng giá đáo!"

Giọng nói chói tai của tiểu thái giám từ bên ngoài truyền đến, Hạ Hầu Viễn bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.

Thượng Quan Ngọc Tích cùng hắn đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hoàng huynh nàng, nàng bèn chủ động tiến tới giải thích.

"Hoàng huynh, huynh đừng.."

Thượng Quan Ngữ Tích vốn là vươn tay muốn nắm lấy tay áo hắn, nhưng Thượng Quan Kỳ Hàn vừa nhìn thấy hai người liền biết lúc nãy họ chỉ là đang diễn kịch, hắn liền hung hăng gạt nàng sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thượng Quan Ngữ Tích, gan của muội càng ngày càng lớn đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.