Kinh Bắc thành.
Nhà họ Tống.
“Tiểu Dĩ, con ở yên đấy. Đừng di chuyển, ngồi yên!”
Bà Tống cau chặt mày, bất lực ấn Tô Liên Dĩ xuống ghế sofa.
“Thằng bé kia cũng thật là, vợ bầu bí ở nhà mà cứ đi mất mặt.”
“Đúng.” Ông Tống từ đâu nhảy vào, gật đầu phụ họa với vợ, kẻ tung người hứng: “Nó chẳng giống tôi gì cả. Chín tháng mười ngày, tôi đều ở nhà chăm bà như chăm em bé.”
Tô Liên Dĩ co rút khóe miệng, cố nén tiếng cười. Huyệt thái dương khẽ giật một cái.
Liệt à, cha mẹ nuôi của anh… cũng có máu diễn viên hài đấy.
Tô Liên Dĩ đưa mắt nhìn ra vườn, đôi mắt xinh đẹp chất chứa sự cô đơn khó phát hiện.
Liệt, anh đã đi năm tháng rồi.
Bé con bây giờ đã lớn lắm, bụng em to đến mức đi không nổi. Thằng bé còn hay quậy, chọc em vừa yêu vừa giận.
Em sắp sinh rồi.
Em muốn gặp anh.
Liệu rằng, mở mắt sau sinh, em sẽ nhìn thấy anh chứ?
“Ấy, Tiểu Dĩ, con lại nghĩ linh tinh gì vậy? Đi, mẹ đẩy con ra vườn đi dạo.”
“Bác để cháu. Hai bác cứ ngồi đó tâm sự tán ngẫu đi.” Giang Thuần Tư từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng theo đĩa táo đã được cắt gọn sạch sẽ, mỉm cười: “Mấy việc nặng nhọc này, để cho cháu làm đi.”
Ngoài vườn.
“Bác sĩ Giang, chồng tôi… anh ấy có nói khi nào sẽ trở về không?”
“Hiện tại cậu ấy sắp giải quyết xong đống lùm xùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/3343340/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.