Sau cùng, ý định bế vợ đi muôn nơi của Mục Gia Liệt vẫn không thực hiện đuợc. Hắn ấm ức, thế nhưng nóc nhà là số một, hắn không dám bật lại.
Khoảng thời gian ba tháng đầu của thai kỳ, điều đặc biệt là Tô Liên Dĩ không hề ốm nghén. Ngược lại, người phải chịu cảnh khổ đau lại là...
"Ọe..."
Mục Gia Liệt đứng bật dậy, chạy như bay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Ngồi trong nhà vệ sinh, ôm lấy bồn rửa mặt, Mục Gia Liệt trưng ra bộ mặt "chết không còn gì luyến tiếc".
Rất nhiều năm về trước, lúc Hạ Kiều, vợ Thiệu Phong mang thai, trong khi Thiệu thiếu đang ảo não vì mắc hội chứng Couvade(*),hắn lại cười đấy khoái chí.
Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười mà!
(*): Chứng ốm nghén thay vợ.
Nghe Thiệu Phong trình bày, hội chứng này thường chỉ xuất hiện ở cánh mày râu lần đầu được làm cha hoặc vì quá yêu thương vợ.
Mục Gia Liệt cảm thấy, nếu chỉ vì hai dấu hiệu trên, chắc hắn sẽ còn dính chiêu dài dài. Dù sao, hắn cũng quá yêu Tô Liên Dĩ.
"Chồng ơi, anh ổn chứ?"
"Anh sắp chết rồi." Mục Gia Liệt thều thào nói: "Chết vì bất lực."
Phụt!
Tô Liên Dĩ ôm cái bụng hơi nhô lên của mình, đứng trước cửa nhà vệ sinh bật cười khanh khách.
Cười xong, thu lại dáng vẻ không tim không phổi, Tô Liên Dĩ lên tiếng động viên, cổ vũ tinh thần cho Mục Gia Liệt:
"Chỉ một thời gian thôi, em tin anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/3313221/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.