"Ưm..."
Tô Liên Dĩ khẽ rên một tiếng.
Mí mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra.
Cổ họng khô khốc.
Không biết cô đã ngất đi bao lâu rồi.
"Nước, uống đi."
"Cảm ơn." Tô Liên Dĩ không chút do dự cầm lấy cốc nước, một hơi uống cạn. Uống xong, cô mới giật mình, cánh tay cầm cốc khựng lại. Tô Liên Dĩ quay phắt lại nhìn người bên cạnh, đôi mày thanh tú nhíu chặt, tràn ngập sự cảnh giác: "Anh là ai?"
Người đàn ông này có bệnh thần kinh hả?
Đang yên đang lành, không thù không oán, đột nhiên bắt cóc Tô Liên Dĩ làm gì? Phải biết, cô của bây giờ so với ăn xin còn nghèo hơn.
Không có lấy một xu dính túi!
Môi Tô Liên Dĩ mím chặt thành một đường, hồi lâu sau mới nói: "Tôi không có tiền, cũng không có người thân để anh tống tiền đâu. Anh bắt tôi cũng vô dụng."
Ngay lập tức, tiếng cười trầm thấp bật ra nơi cổ họng người đàn ông.
Mục Gia Liệt vẩy tay một cái, đèn cảm ứng trong phòng vụt sáng.
Ánh sáng chói mắt ập đến khiến Tô Liên Dĩ không kịp thích ứng, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại. Đến khi mở ra, đập vào mắt cô là đôi chân dài, thẳng tắp.
Tô Liên Dĩ sửng sốt.
Tên khốn nạn bắt cóc cô vậy mà... bị liệt hai chân.
Mục Gia Liệt ngồi trên xe lăn giống như một pho tượng sống, đẹp đẽ và tinh xảo, là kiệt tác hoàn mỹ nhất của của tạo hóa.
Hắn sở hữu khuôn mặt với đường nét sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/2812813/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.