Trong khi đó.
Ở hiện thực, Mục Gia Liệt đang điên tiết siết chặt cổ áo bác sĩ, bàn tay siết lại thành quyền, chuẩn bị hung hăng đấm một phát.
Đôi đồng tử màu hổ phách lóe lên tia u ám. Mắt phượng đỏ ngầu như nhuốm máu. Hắn gằn giọng: "Tại sao? Hơn một ngày rồi, tại sao em ấy chưa tỉnh lại? Chẳng phải mày nói sẽ sớm tỉnh lại sao?!"
"Tôi... tôi cũng không rõ..." Bác sĩ bị dọa cho sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu nào, run nhu cầy sấy, lắp bắp nói: "Chúng... chúng tôi đã kiểm tra kĩ càng lại ba, bốn lần. Không hề... phát hiện số liệu bất thường ạ..."
"Tao đ.éo quan tâm!" Mục Gia Liệt như người điên mất trí, hai mắt đỏ sậm như nhuốm máu, gầm lên: "Nếu em ấy không tỉnh lại, tất cả đều phải chết!"
Ngay lúc Mục Gia Liệt chuẩn bị rút súng đoạt mạng người, một tiếng "ưm" rất khẽ vang lên, đánh thẳng vào hệ thần kinh đang căng thẳng tột độ của hắn.
Mục Gia Liệt buông bác sĩ ra, mặc kệ ông ngã phịch xuống đất, phóng như bay đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm người con gái nằm im bất động trên giường, lòng nóng như lửa đốt.
Hàng lông mi cong vút khẽ run rẩy, đẹp như cánh bướm, làm cho trái tim Mục Gia Liệt bỗng hóa thành vũng nước.
Sáu năm trước, hắn cũng đã từng nhìn Tô Liên Dĩ yếu ớt nằm trên giường bệnh vì mất máu nghiêm trọng.
Cả hai lần, lần nào cũng là vì hắn, cô mới trở nên như vậy.
"Dĩ Dĩ." Mục Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/2812775/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.