Sau khi lặng lẽ bỏ đi, tôi quay về ký túc xá, nhìn những túi hành lý bừa bãi khắp phòng, tôi bỗng phát hiện thế giới rộng lớn như vậy, lại không có chỗ nào là nhà của tôi, giữa biển người mênh mông đó không có ai thực sự thuộc về tôi.
Nửa đêm, tôi một mình đứng chờ ở bến tàu.
Lại nhớ đến câu nói của cô gái đó: “Thật lòng yêu một người không thể ích kỷ như vậy... Cô nên nghĩ đến cảm nhận của anh ấy.”
Cô ta nhất định đã nghĩ đến cảm nhận của Trần Lăng, đã giấu anh điều gì nên anh mới đau khổ như vậy.
Đến trạm điện thoại công cộng, tôi gọi cho Trần Lăng lần cuối cùng, tôi cố nói thật lạnh lùng: “Trần Lăng, chúng ta chia tay...”
Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng nói vô cùng khẩn thiết: “Băng Vũ, em ở đâu?”
“Em sắp rời thành phố này, Trần Lăng, cảm ơn anh đã cho em bao kỷ niệm...”
“Dù chia tay, em cũng phải quay lại nói rõ với anh, ít ra cũng nên cho anh biết tại sao...”
Tôi cười cay đắng, anh không biết tại sao ư? Đến bây giờ anh vẫn nghĩ tôi không biết gì sao? Hóa ra cô ta không nói với anh.
Không biết cũng tốt, cứ để anh hận tôi, oán tôi, còn hơn để anh hoài nhớ, ân hận.
Tình yêu đã không thể cứu vãn, điều duy nhất tôi có thể làm cho anh là để anh thanh thản ra đi.
“Chẳng có lý do gì hết, chỉ là em cảm thấy chúng ta không hợp nhau.” Tôi bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-2/2647657/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.