Không biết đã ngue bao lâu, tiếng nhạc chói tai làm tôi tỉnh giấc.
Mơ màng tỉnh giấc, thấy trên người mình là tấm chăn mỏng, đầu gối lên chiếc áo vét của Lâm Quân Dật. Âm thanh phát ra từ túi áo.
Tôi lần tìm điện thoại, trên màn hình nhấp nháy hai chữ: “Nhĩ Tích”.
Cơn ngái ngủ lập tức tiêu tan bởi hai chữ đó, một dòng máu nóng xông thẳng lên đại não còn đang mơ hồ. Lâm Quân Dật bệnh hoạn đã đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không để anh ta sống ung dung.
Tôi nhấn nút, giọng ngọt ngào nói: “A lô! Tìm Lâm Quân Dật phải không? Cô là ai?”
Nghe thấy tiếng thở bất thường từ đầu bên kia, thần kinh tôi lập tức dịu đi nhiều, mối hận trong lòng cũng giảm không ít.
Lâm Quân Dật, chẳng phải anh rất yêu cô ta? Để xem anh ăn nói thế nào với cô ta.
“Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”
Thấy giọng bên kia rất bình tĩnh, tôi cố tình gọi thật dịu dàng: “Quân Dật, điện thoại của anh...”
Tôi tưởng anh ta sẽ từ phòng đọc sách hoặc phòng tắm chạy ra, không ngờ anh ta đi ra từ nhà bếp, người sặc mùi thức ăn...
Lâm Quân Dật nghi hoặc cầm điện thoại, nhìn vào màn hình, khẽ nhíu mày, cười lạnh lùng ngồi xuống cạnh tôi, quàng ôm cả tôi lẫn chiếc chăn.
“Nhĩ Tích?” Anh ta dừng lại rồi nhìn vào mắt tôi nói: “Có chuyện gì?”
Do ngồi rất gần, tôi nghe rõ tiếng trong điện thoại: “Quân Dật, vừa rồi là ai thế?”
“Thư ký của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-2/2647651/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.