Bàn xong chuyện hợp đồng, ta đem công việc còn lại ném cho Giản Thêm, kéo La Dận đến một quán cà phê lân cận ngồi. La Dận cao hơn, cách ăn mặc càng thêm Tây hoá, chỉ có mái tóc vàng là vẫn như xưa.
« Không nghĩ sẽ lại gặp ngươi, làm ta giật cả mình! » La Dận không ngồi đối diện ta mà ngồi chung một bên.
« Khi nào thì trở về? »
« Đầu năm, sao, muốn ta? »
« Hắc hắc, » ta nắm lấy tay hắn, đặt ở trước ngực chà xát, « Đúng vậy, lão bà, nhớ người muốn chết! Nhiều năm không gặp, đêm nay ở cùng ta đi. »
« Thao, vẫn không đứng đắn như vậy, » hắn nhanh chóng rút tay về, trên mặt tràn đầy tiếu ý, ánh mắt mang theo khiêu khích mị nhân. « Lão bà ngươi đâu? »
« Di? Làm sao ngươi biết? »
« Hôm trước gọi điện cho Lưu lão sư nghe nói. »
« Quá phận, về rồi mà ngay cả lão công cũng không báo, ngươi tiểu *** phụ! »
« Ngươi muốn chết phải không? »
« Ta muốn đem ngươi đặt trên giường. mỗi ngày tra tấn ngươi, xem ngươi còn trốn nữa không! »
« Ngươi dám làm vậy ta giết cả nhà ngươi! »
« Ngươi làm được mới là lạ. »
« Cùng lắm thì giết ngươi rồi tự sát. »
« Ha ha a ——— « tay ta lén lút đặt lên đùi hắn, « Tình nhân đi xe có rèm che của ngươi đâu? »
« Nhàm chán, chuyện lâu như vậy mà còn để bụng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tinh-tuong-ung/1964619/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.