“ Con ngựa...... Chậm...... Chậm một chút......” Dạ Thủy Linh cảm giác chính mình đã sắp ngã xuống .
Cực Phong tựa như không hề nghe thấy , nó tiếp tục chạy như cũ , ở trong thành tán loạn, phá tan mấy quán nhỏ ven đường, thậm chí còn xông vào các cửa hiệu.
“ Oa! Ngựa điên a......” một gã phụ nhân thét chói tai.
“ Sao lại như thế, có biết cưỡi ngựa hay không!” Một người khác thấy tình huống trước mắt như thế, nhanh tay thu thập tất cả mọi đồ vật, để tránh theo tao ương.
“ Hoa quả của ta ......”
“ A! Hàng hóa của ta......”
“ Nhanh...... Có ai có thể ngăn cản nó......”
Một đám thành dân không ngừng mắng , vừa mới dọn xong sạp, muốn bán gì đó, đã bị vó ngựa phá hỏng mất.
Đang lúc bọn họ thu thập tàn cục, thì phía sau một đoàn thị vệ cũng cưỡi ngựa phi như bay đến bụi tung mù mịt.
“Ô...... Khụ khụ...... Hôm nay rốt cuộc là sao vậy a......” Toàn bộ thực vật đều bị rỡi vung vãi trên đất bị vó ngựa dẫm qua hư hại không còn bất cứ thứ gì.
Mọi người bị bụi tung mù mịt ho khan, ánh mắt cũng bị bầy ngựa cuốn tung lên nên không nhìn thấy gì hết.
Bọn thị vệ nhanh hơn cước bộ đuổi theo., nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đuổi kịp tốc độ kinh hồn của Cực Phong.
“Giá”
“ Mau, nương nương đi về hướng thành Tây , mau đuổi theo.” Một gã thị vệ hô.
Lúc này, một thân ảnh mặc hoàng sắc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tinh-ngan-nam/1556105/chuong-19.html