Trong lúc bất tri bất giác, tốc dộ di động của Cổ Thần giảm đi, thân thể hắn rơi vào phiến đại địa mênh mang. Hắn cảm giác thân thể vô cùng nhẹ nhàng, tựa như muốn bay lên, hoàn toàn không có cảm giác vững chắc như đạp trên đại địa tiên giới Cổ Hoang, loại cảm giác này giống như rất nhiều năm trước đây, khi tu vi chưa tới Độ Hư cảnh sử dụng pháp khí, pháp bảo phi hành giữa hư không, tuy rằng dưới chân có đạp một thứ gì đó, thế nhưng trong lòng rất trống rống, không hề vững chãi. - Này, con mẹ nó, là địa phương quỷ quái gì? Cổ Thần nhìn bốn phía, toàn bộ đại lục hoàn toàn lạnh lẽo, hoang vu. - Uy! Cổ Thần hô to một tiếng: - Long hoàng các hạ! Long Đằng Hải… Long cái tám đời tổ tông nhà ngươi? Mẹ nó, đây là địa phương quỷ quái gì? Đây chính là vũ trụ phàm gian sao? Rắc rắc rắc rắc… Theo tiếng hô to của Cổ Thần, sóng âm lướt qua, không gian bốn phía tầng tầng nghiền nát, đủ truyền đi mấy trăm dặm, không gian nghiền nát đẩy mạnh xung quanh hình thành trận gió bạo, lập tức gây ra phản ứng dây chuyền, khiến cát đá phương viên vạn dặm đều bị cuồng phong thổi mạnh bốn phía. Cổ Thần càng hoảng sợ, không gian nơi này cũng quá mức bạc nhược đi, so sánh với tiên giới cổ Hoang quả thực yếu ớt hơn gấp mười lần, tuy rằng với thực lực của Cổ Thần, trong tiên giới Cổ Hoang cũng có thể dùng thanh âm đánh nát không gian, khiến không gian bị nghiền nát tầng tầng, nhưng đó là dưới tình huống sử dụng lực lượng pháp tắc. Hiện tại chỉ cố sức rống to một tiếng, dĩ nhiên khiến không gian trăm dặm bị xung quang bị nghiền nát, nếu như dùng lực lượng pháp tắc rống to, vậy chẳng phải toàn bộ không gian phương viên vạn dặm đều bị một tiếng của Cổ Thần rống sụp đổ? Ngoài trừ không gian yếu ớt vô cùng, Cổ Thần còn phát hiện một chuyện khiến hắn càng thêm kinh ngạc, đó là trong không khí không hề có một tia linh khí nào. Trong không khí không có một tia linh khí, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng. Tu sĩ có thể ích cốc, không cần ăn uống là bởi vì khi tu vi đạt tới cấp độ nhất định, lúc nào có thể hấp thu linh khí thiên địa từ trong không khí, lấy linh khí chuyển hóa thành năng lượng cơ thể cần. Nếu như trong không khí không có một tia linh khí, như vậy tu sĩ mất đi nguồn cung ứng năng lượng, nói cách khác ích cốc tương đương với lời nói suông, tu sĩ phải giống như phàm nhân, cần phải ăn uống để duy trì tiêu hao. Thế nhưng tu sĩ tiêu hao phi thường kinh người, so với phàm nhân nhiều hơn mấy nghìn, mấy vạn lần, nếu như con người ăn một ngày hai bát cơm, như vậy tu sĩ cũng ăn cơm giống như con người, như vậy rất có thể cần phải ăn mấy ức bát cơm. Đồng thời, tu vi của tu sĩ càng cao, lượng linh khí cần phải tiêu hao lại càng nhiều hơn, linh khí cần bổ xung càng nhiều, thực vật phàm nhân ăn căn bản không thể thỏa mãn được nhu cầu của tu sĩ. Cổ Thần phát hiện một chuyện vô cùng nghiêm trọng, phiến đại lục này là một mảnh hoang vu, hoàn toàn không có sinh mệnh, chỉ có khí tức tử vong, trống vắng, lạnh lẽo, nếu như để hắn ở chỗ này trong thời gian dài, theo linh khí tiêu hao, một ngày nào đó hắn sẽ bị chết đói. - Sớm biết vũ trụ phàm gian là bộ dáng như thế này, ta hẳn là mang theo nhiều linh thạch trong người. Cổ Thần vỗ vỗ tay, tự nói với mình. Vô số tài nguyên tu chân của hắn, trong đó có rất nhiều linh thạch, thế nhưng bởi vì linh thạch đối với hắn không còn bao nhiêu tác dụng, vì vậy lúc thành lập thánh địa Ngũ Hành, tất cả tài nguyên tu chân đều lưu lại trong thánh địa, hiện tại trên người hắn ngay cả một viên linh thạch cấp thấp nhất cũng không có. - Nơi này chính là phàm gian vũ trụ, nơi được coi là có thọ nguyên vô tận? Cổ Thần cảm thấy không giải thích được. - Nhìn trên khối đại lục này có người nào khác hay không? Tâm niệm Cổ Thần khẽ động, thân thể chợt lóe, liền biến mất không còn. Không gian tại vũ trụ phàm gian vô cùng yếu ớt, khoảng cách thuấn di của Cổ Thần so với tiên giới Cổ Hoang nhanh hơn không chỉ mười lần. Tại tiên giới Cổ Hoang, một lần thuấn di của Cổ Thần tối đa có thể đạt tới một trăm vạn dặm. Mà lúc này, chỉ khẽ vận dụng tiên lực, một lần thuấn di đã vượt qua một nghìn vạn dặm. Thân thể Cổ Thần từ trong hư không bước ra, cảnh tượng bốn phía so với vừa rồi giống nhau như đúc, bốn phía là một mảnh hoang vu, ánh mắt hắn nhìn ra xa mấy vạn dặm, lập tức nhìn thấy đầu cùng, phía trước là một mảnh hư không. - Quái lạ quái lạ! Không gian vũ trụ phàm gian so với tiên giới yếu ớt hơn rất nhiều, nhưng sao ta lại cảm giác khoảng cách cư nhiên so với tiên giới Cổ Hoang còn gần hơn? Cổ Thần nhìn bốn phía xung quanh, đều có thể nhìn thấy mấy vạn dặm, vượt khỏi đầu cùng, phía trước là một mảnh hư không. Cổ Thần có chút mơ hồ, thân ảnh hắn chợt lóe, lại biến mất không thấy, chỉ là lần này hắn không dùng nhiều tiên lực thuấn di, mà chỉ thuấn di mấy vạn dặm, vừa vặn tới phạm vi đường nhìn xa nhất vừa rồi. Cổ Thần từ trong hư không bước đi, nhìn về bốn phương. Chuyện kỳ lạ xảy ra, nơi này cũng không phải là đầu cùng, phía trước có thể nhìn thấy phạm vi mấy vạn dặm, bốn phía giống y hệt ban đầu. Cổ Thần thuấn di một lần nữa, kết quả giống hệt nhau. Linh quang trong lòng Cổ Thần chợt lóe, đột nhiên nhớ tới trước khi rơi vào phiến đại lục này, phía trước là một viên cầu thật lớn, thầm nghĩ: "Lẽ nào đại lục này không phải là bằng phẳng, mà là một viên cầu?" Trong lòng nghĩ vậy, cảm giác linh mẫn của thân thể Cổ Thần nhất thời tản đi bốn phương. Ba động không khí bốn phía giống như xúc tu của Cổ Thần, tất cả mọi thứ tiếp xúc với không khí, Cổ Thần đều có thể cảm ứng được rất rõ ràng. Khoảng cách cảm ứng thân thể của Cổ Thần đủ vượt qua trăm vạn dặm, một chuyện thực khiến hắn phải kinh ngạc xuất hiện trong cảm ứng của hắn: Đại lục này quả nhiên là hình viên cầu. Có thể, không nên gọi là khối đại lục, bởi vì nơi này hoàn toàn khác xa so với đại lục Cổ Hoang, đại lục Cổ Hoang là một phiến bằng phẳng, bốn phương đông tây nam bắc đầu có cực điểm, mà đại lục chân chính dưới chân hình như cũng tròn, tựa như một viên cầu. Cổ Thần nhớ lại lúc ở trong thông đạo tiên phàm, nhìn thấy vô số tinh quang, trong lòng kinh hãi vô hạn. Viên cầu dưới chân này lúc ban đầu thoạt nhìn cũng là một điểm tinh quang, lẽ nào tinh quang vô cùng vô tận kia, tất cả đều là một viên, lại một viên cầu? Vậy nên gọi chúng là cái gì? Tinh cầu? Nhớ tới tinh quang vô cùng vô tận trước kia, trong lòng Cổ Thần càng thêm kinh hãi. Nhiều điểm tinh quang như vậy, từng mảnh từng mảnh giống như hải dương, mỗi một điểm tinh quang đều là một tinh cầu, vậy vũ trụ phàm gian có bao nhiêu điểm tinh quang? Rộng lớn cỡ nào? "Đây mới chân chính là hạo hãn không biên giới, rộng lớn vô biên a!" Trong lòng Cổ Thần sợ hãi than. Tuy rằng tiên giới Cổ Hoang rất lớn, thế nhưng chung quy vẫn có biên giới, mà vũ trụ phàm gian lại là vô biên vô hạn, vô số tinh cầu gắn bó một chỉnh thể, vô số biển sao hội tụ một chỗ, hình thành một phiến lại một phiến tinh không. "Tinh cầu trong vũ trụ phàm gian vô cùng vô tận, không biết bao nhiêu ức ức khỏa, trong đó khẳng định có tồn tại tinh cầu sinh mệnh, địa điểm truyền tống của thông đạo tiên phàm hẳn là không cố định, có thể xuất hiện trong bất kỳ một tinh cầu nào đó, xem ra vận khí của ta không tốt lắm, xuất hiện trên một tinh cầu hoang vu không có sinh mênh." Nghĩ thông suốt một ít vấn đề, trong lòng Cổ Thần rất nhanh hiểu ra. "Tại vũ trụ phàm gian, không hề tồn tại linh khí trong không khí, cho dù là tu sĩ cũng cần phải có thức ăn, bằng không sẽ bị chết đói, cho dù thọ nguyên tại vũ trụ phàm gian dài lâu vô cùng cũng không phải là vĩnh sinh bất diệt, có thể bị giết chết, mà cũng có thể bị chết đói, nếu như ta muốn sống sót, vậy trước tiên phải đi tìm kiếm một tinh cầu có sinh mệnh, chỉ tinh cầu có sinh mệnh mới tìm được thực vật." Cổ Thần nghĩ thông suốt tất cả, thân ảnh chợt lóe, nhất thời phi độn lên bầu trời, trong nháy mắt đã vượt qua được mấy nghìn vạn dặm, mấy lần hô hấp đã vượt ra khỏi tinh cầu, xoay người nhìn lại, khỏa tinh cầu kia vẫn che tất cả tầm nhìn ánh mắt của Cổ Thần. Thế nhưng, theo khoảng cách giữa Cổ Thần và khỏa tinh cầu càng lúc càng xa, dần dần có thể thấy được toàn bộ hình dáng của viên tinh cầu, viên tinh cầu này có phương viên ước chừng mấy trăm vạn dặm, so với tiên giới Cổ Hoang chỉ là một khối nho nhỏ, nhưng huyền phù trong hư không như vậy khiến Cổ Thần cảm thấy khiếp sợ. Điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Cổ Thần đối với thế giới, vũ trụ phàm gian và tiên giới Cổ Hoang là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng là hai thế giới khác nhau, thế nhưng bản nguyên pháp tắc tương đồng, chỉ là pháp tắc có mạnh yếu rất khác biệt, cùng là một cảnh giới, tu luyện tại tiên giới Cổ Hoang so với tu luyện lại vũ trụ phàm gian cường đại hơn nhiều. Vũ trụ phàm gian rộng lớn vô hạn, Cổ Thần rời khỏi khỏa tinh cầu không biết tên, đủ phi độn mấy canh giờ, khoảng cách vượt qua chừng hàng tỉ dặm, khỏa tinh cầu không biết tên kia cách Cổ Thần càng lúc càng xa, trong mắt Cổ Thần càng lúc càng nhỏ. Một ngày đêm sau, khỏa tinh cầu không biết tên trong mắt Cổ Thần đã hóa thành một điểm tinh quang. Cổ Thần huyền phù trong vũ trụ, ở đây không có trên dưới trái phải trước sau, không hề có phương hướng. Lúc đầu cho rằng đỉnh đầu hắn là trên, dưới chân là dưới, thế nhưng hắn quay ngược thân thể lại, đứng chổng ngược mà đi, hắn phát hiện thế giới không hề có biến hóa, bốn phương tám hướng vẫn là tinh không như trước, căn bản không có gì khác nhau. Cổ Thần bước chậm trong vũ trụ. Thời gian liên tiếp hơn mười ngày trôi qua, Cổ Thần đã trải qua một ít tinh cầu hoang vu huyền phù trong hư không, nhưng tinh cầu có tồn tại sinh mệnh lại hoàn toàn không hề phát hiện ra. Những khỏa tinh cầu hoang vu tính mịch này, thể tích có lớn có nhỏ, lớn thậm chí lên tới phương viên hàng tỉ dặm, so với toàn bộ tiên giới Cổ Hoang cũng không nhỏ hắn, nhỏ thì phương viên mấy vạn dặm, mấy nghìn dặm. Thậm chí có một số tinh cầu phương viên chỉ mấy nghìn trượng, mấy trăm trượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Cổ Thần coi những hình cầu phương viên mấy nghìn trượng, mấy trăm trượng không phân thành tinh cầu, bởi vì thể tích quá nhỏ, chỉ có thể coi như những hòn đá khổng lồ lanh lẽo huyền phù trong hư không mà thôi. Hơn mười ngày trôi qua, Cổ Thần hoàn toàn không biết chính mình đang ở địa phương nào, trong vũ trụ hoàn toàn không có phương hướng, hiện tại hắn ngay cả khỏa tinh cầu không biết tên kia ở nơi nào cũng không còn phân định rõ, so sánh với tinh không vô hạn, một khỏa tinh cầu chỉ là một hạt bụi nho nhỏ. Mà Cổ Thần thì là bụi bặm trong bụi bặm. Tuy rằng chỉ cần trong sát na Cổ Thần có thể thuấn di vượt qua hơn nghìn vạn dặm, thế nhưng so sánh với vũ trụ mang mang mà nói, hoàn toàn là khoảng cách nhỏ bé không đáng kể. Đột nhiên biểu tình Cổ Thần ngẩn ra, mạnh mẽ đánh một quyền về phía trước. Một quyền cương từ bàn tay Cổ Thần nổ mạnh đi, không gian phương viên nghìn dặm phía trước lập tức sụp đổ tan nát, quyền cương vẫn lao về phía trước, trong nháy mắt bành trường, đạt tới kích cỡ mấy trăm dặm. Một quyền của Cổ Thần vừa đánh ra, hư không vốn bình tĩnh phía trước đột nhiên vỡ tan, một viên cự thạch lớn chừng trăm dặm từ trong hư không xa xôi vô tận nổ bắn đến, chỉ trong một lần nháy mắt, còn đang cách mấy nghìn dặm, nháy mắt tiếp theo đã va chạm mạnh mẽ vào quyền cương của Cổ Thần. Ầm… Một tiếng nổ kinh thiên, tảng đá nổ bắn tới bị một quyền của Cổ Thần đánh tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ, tiếp tục văng đi vô số phía. Khí lưu bạo tạc giống như một hình cầu bành trướng, trong nháy mắt biến lớn, khuếch tán sáu mặt tám phương, chỉ sát na đã vượt qua khoảng cách mấy vạn dặm, không gian tầng tầng nghiền nát, nhất là phương viên nghìn dặm, hư không càng trực tiếp sụp đổ, hóa thành một mảnh đen kịt, hình thành một hắc động cực lớn. Bên ngoài cơ thể Cổ Thần, tiên lực thuần dương hình thành một tầng quang tráo đẹp mắt, đối mặt với khí lưu kinh khủng trùng kích, không chút sứt mẻ, hắc động kia liên tục thôn phệ hư không xung quanh, nhưng không thể khẽ động Cổ Thần mảy may. Hắc động phương viên nghìn dặm đối với toàn bộ vũ trụ mà nói, quả thực là bụi bặm trong bụi bặm, vô số hư không bị hắc động thôn phệ, rất nhanh hắc động đã bị hư không nhồi nhét, hóa thành bộ dáng bình thường, tựa hồ không hề phát sinh qua. Sắc mặt Cổ Thần không đổi, thân ảnh chợt lóe, tiếp tục bay về phía trước, trong vũ trụ không thể phân rõ phương hướng, Cổ Thần chỉ có thể đi về phía trước mặt, không dám thay đổi phương hướng, bằng không, hư không vô cùng vô tận, rộng lớn không gì sánh được, nếu như đi chệch phương hướng, một mực du đãng trong hư không vô cùng vô tận, rất dễ mê thất. Đây không phải là lần đầu tiên Cổ Thần bị công kích, mà là lần thứ mấy trăm, hành tẩu trong vũ trụ, mỗi một ngày Cổ Thần đều phải đối mặt với hàng trăm lần nguy cơ đột nhiên ập tới. Tinh cầu trong hư không không phải là tĩnh, ma là di động cực nhanh, tinh cầu cỡ lớn cơ bản có quỹ tích vận hành riêng, tựa hồ chịu lực lượng nào đó ảnh hưởng, thế nhưng một ít tinh cầu nhỏ, nhất là những cự thạch lạnh lẽo phương viên mấy trăm dặm, hơn mươi dặm, hoàn toàn là xông loạn khắp nơi, đồng thời tốc độ cực nhanh, so với tốc độ di động của tinh cầu lớn cao hơn vô số lần. Viên cự thạch vừa mới nổ bắn đến trong sát na đã đi động được nghìn vạn dặm, so với tốc độ thuấn di của Cổ Thần không hề thua kém, tốc độ lao đi nhanh như vậy, cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công bị va chạm trúng cũng không tránh khỏi tan xác, thân thể vẫn lạc. Cho dù là Cổ Thần, nếu bị va chạm trúng cũng phải phun máu tươi, bản thân bị trọng thương, về phần cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, nếu bị va chạm trúng nhất định trực tiếp bị đánh tan thành hư vô, thần hình câu diệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]