Chương trước
Chương sau

Vu Thần cũng chỉ là tu sĩ Hợp Đạo kỳ, đồng thời còn là tu sĩ nhân tộc, thọ nguyên không vượt qua 12960 năm, theo thời gian trôi qua, hắn phải đi tìm con đường trường sinh, tiên độ phàm gian, thế nhưng hận ý trong lòng hắn đối với cổ vu tộc lại khiến hắn không cam lòng vứt bỏ mọi thứ.
Thời điểm Vu Thần còn ở tiên giới Cổ Hoang, cổ vu tộc cũng có cường giả thực lực không thua kém gì hắn, hắn không thể báo thù, vì vậy Vu Thần vắt óc nghĩ ra một biện pháp, đó là chân thân tiên độ phàm gian, thông qua lực lượng tinh thần, chắt lọc một phần nguyên thần di lưu lại tiên giới Cổ Hoang.
Theo thời gian trôi qua, vu tộc một ngày nào đó sẽ xuống dốc, đến lúc đó Vu Thần có thể tìm cổ vu tộc tính sổ rồi.
Thế nhưng khả năng lúc tiên độ thế gian, tu sĩ không thể tiếp tục trở về tiên giới Cổ Hoang, vì vậy nếu muốn thông qua lực lượng tinh thần, câu thông hai giới tiên phàm, đó là chuyện vô cùng khó khăn.
Tuy rằng Vu Thần tìm được phương pháp, nhưng cũng cần phải có tu sĩ triệu hoán mới có thể phóng xuất ra lực lượng nguyên thần của hắn, đồng thời thả ra lực lượng nguyên thần mạnh yếu ra sao có liên quan chặt chẽ với tu vi của tu sĩ, vì vậy lực lượng nguyên thần Vu Thần lưu lại trong tiên giới Cổ Hoang căn bản không thể phá huy hiệu quả đối phó với cổ vu tộc, tự nhiên đến nay không thể thành công báo thù.
Trong Vu Thần Điện, ngoại trừ pho tượng Vu Thần ra, còn có hai vị cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ bị thương nặng cùng với một vị nữ tử nhìn qua tuổi tác ước chừng hai mươi.
Nữ tử này chính là thánh nữ Vu Nguyệt, Cổ Thần và Vu Nguyệt gần bốn trăm năm không gặp mặt, theo vận khí thiên địa trở về thời đại thượng cổ, Vu Nguyệt đã thành công lĩnh ngộ pháp tắc, trở thành một cường giả Độ Hư cảnh, đồng thời tu vi còn đạt tới Đằng Vân trung kỳ, thế nhưng điểm tiến bộ này của nàng so với Cổ Thần quả thực nhỏ bé không đáng kể.
Hiện tại, trong ánh mắt Vu Nguyệt nhìn Cổ Thần chỉ có ngưỡng mộ thật sâu.
Vu Nguyệt và hai vị cường giả cái thế Thần Vu Tông đứng một bên, Cổ Thần đã phá hủy quang tráo bên ngoài Vu Thần Điện, với thực lực của bọn họ đã không thể ngăn cản được Cổ Thần. Vu Thần muốn bảo toàn pho tượng của bản thân chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Cổ Thần tiến vào Vu Thần Điện, vẫn không hề có chút vẻ coi thường đối với pho tượng Vu Thần.
Vu Thần từ mấy vạn năm trước đã là cường giả cấp độ chư tử đại tiên hợp đạo thành công, hiện tại không biết đã đạt tới loại cảnh giới gì, pho tượng di lưu lại cho dù là chư tử đại tiên cũng khó có thể phá hủy, Cổ Thần không phải người cuồng ngạo, đương nhiên sẽ không coi thường Vu Thần.
Tựa hồ cảm nhận được khí tức của Cổ Thần, pho tượng Vu Thần vốn tĩnh mạch đột nhiên như có thêm vài phần tức giận, sản sinh một cỗ khí tức vô cùng cường đại, bắt đầu lan tràn bốn phía, so với khí thế của Cổ Thần càng thêm kinh người.
Thanh âm của Vu Thần vang lên:
- Cổ Thần, bản thần thực sự không ngờ! Chỉ bốn trăm năm ngươi dĩ nhiên đã trưởng thành tới mức độ này, thực sự ngoài dự liệu của ta!
Cổ Thần nói:
- Chuyện ngoài dự liệu của ngươi còn nhiều!
- Hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc!
Vu Thần đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ tâm tình vô cùng vui vẻ, nói:
- Những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là ngươi đã chạy tới cung điện bản thân!
Cổ Thần âm thầm đề cao cảnh giác, hỏi:
- Vì sao?
- Ha ha ha ha…
Vu Thần cười to nói:
- Cổ Thần, ngươi không biết, lực lượng của bản thần trên thực tế có thể hoàn toàn phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng giới hạn trong cung điện của bản thần, không thể rời khỏi pho tượng bản thần quá nghìn trượng, ngươi đã tới cung điện của bản thần, ngươi đã bước vào con đường tử vong rồi, ha ha…
Tuy rằng trong lòng Cổ Thần cảnh giác, nhưng trên mặt không hề tiết lộ mảy may, nói:
- Ngươi cho rằng bằng vào lực lượng của ngươi có thể ngăn cản ta sao?
- Hừ! Có thể hay không, thử xem là biết!
Ngữ khí Vu Thần biến đổi, tiếng nói vừa dứt, một ảnh tử cực lớn đột nhiên xuất hiện, cao chừng trăm trượng, chân đạp trên mặt đất, đầu sắp chạm tới đỉnh Vu Thần Điện.
Bóng người nửa trắng nửa đen, so với pho tượng Vu Thần không khác nhau, chính là nguyên thần của Vu Thần.
Theo bóng ảnh này vừa ra, lực lượng dâng trào giống như sóng biển, một sóng lại một sóng kéo tới, vô số hắc khí từ trong cự ảnh tuôn trào, trong sát na hơn mười trượng xung quanh nguyên thần Vu Thần đều bị hắc khí bao phủ.
Cổ Thần tản mát ra quang hoa chói mắt, hoàn toàn xua tan đi hắc khí do nguyên thần Vu Thần phát tán tới gần.
Chỉ nghe tiếng bạo tạc rắc rắc, không gian giữa Cổ Thần và Vu Thần nghiền nát tầng tầng, một bàn tay vô cùng đen kịt đột nhiên xuất hiện, vỗ thẳng về phía Cổ Thần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bàn tay Cổ Thần khẽ nhắc, lòng bàn tay bùng phát quang mang màu xanh, một đạo chưởng ấn màu xanh nhất thời từ trong lòng bàn tay Cổ Thần kích phát bắn đi.
Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn --- Bản Nguyên Mộc Ấn, theo lĩnh ngộ của Cổ Thần đối với bản nguyên ngũ hành càng lúc càng khắc sâu, bản nguyên ngũ hành càng lúc càng dung hợp sâu sắc hơn, uy lực Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn của Cổ Thần cũng tăng lên, so với Chiến Thần Diệt Tinh Quyền không hề thua kém.
Hai đạo chưởng ấn va chạm với nhau, một tiếng nổ vang, lực lượng cuồng bạo bạo phát về bốn phía, lại bị lực khống chế cực mạnh của hai người giữ lại trong phạm vi cực kỳ nhỏ bé.
Tuy rằng nghe thanh âm chấn động lòng người, thế nhưng không hề tạo thành bất cứ phá hủy nào đối với Vu Thần Điện ngay bên cạnh.
Cường giả chân chính, không chỉ có thể phát huy được lực công kích cường đại, còn có thể khống chế lực công kích trong lòng bàn tay, hủy diệt và phá hủy, tất cả chỉ trong ý niệm, trong lòng không có ý niệm hủy diệt, phá hư, cho dù công kích có mãnh liệt như thế nào đi nữa cũng khong hề tạo thành hủy diệt, phá hư.
Thủ đoạn như thế này, chí ít cần phải là chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể thi triển.
Vu Thần là cường giả cấp bậc chư tử đại tiên, tuy rằng Cổ Thần chưa hợp đạo thành công, nhưng bằng vào bản nguyên ngũ hành, thực lực so với chư tử đại tiên không hề thua kém, tự nhiên cũng có thủ đoạn như vậy.
Cổ Thần và Vu Thần công kích lần đầu, cân sức ngang tài.
- Đây là lực lượng mộc chi bản nguyên ngươi có thể phát huy ra? Thực sự là lãng phí thiên vật!
Thanh âm Vu Thần vô cùng coi thường vang lên.
Lông mày Cổ Thần vừa nhíu, bàn tay khẽ lộn, một đạo chưởng ấn màu vàng nổ bắn ra, quát lên:
- Bản Nguyên Kim Ấn!
Cực chưởng màu vàng mang theo lực lượng bản nguyên sát lục, Vu Nguyệt và hai vị cường giả cái thế đứng cách không xa vừa nhìn liền lập tức cảm giác trong lòng sản sinh một cỗ ý niệm giết chóc mãnh liệt, muốn chém nát bất cứ thứ gì đó thành vô số mảnh mới cam tâm, lập tức nhắm lại hai mắt, không dám quan sát.
Thanh âm coi thường của Vu Thần quàng quạc dừng lại, trong hắc khí cuồn cuộn bổ ra một đạo chưởng ấn màu trắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.