- Muốn chiến liền chiến, cần gì phải dong dài! Lời của Bổn Vương chưa bao giờ lặp lại đến lần thứ hai Ánh mắt Ngọc Kình Vương lập tức bắn ra sát khí, nhìn chằm chằm Tàng Khôn Huyền: - Một! Hai! . Ba... Tàng Khôn Huyền cắn răng nhìn Cổ Thần, tựa hồ đối với Ngọc Kình Vương vô cùng kiêng kị, đợi cho đến khi Ngọc Kình Vương đếm đến ba, thân thể lập tức lóe lên biến mất, thanh âm từ phía xa xa truyền đến: - Cổ Thần, người thoát được lần thứ nhất, chứ không chạy thoát được lần thứ hai, lần thứ ba. Một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Cổ Thần nhìn bóng lưng của Tàng Khôn Huyền dần đi xa, thầm nghĩ trong lòng: - Đợi ta bước vào Giá Vụ Kỳ, sẽ đến lấy cái đầu chó của ngươi! Tàng Khôn Huyền nhanh chóng độn đi, mấy hơi thở sau đã biến mất khỏi tầm mắt của Cổ Thần cùng Ngọc Kình Vương - Đa tạ Ngọc Kình Vương xuất thủ cứu giúp! Sau khi Tàng Khôn Huyền rời đi, Cổ Thần trở lại nhân hình, ôm quyền nói Ngọc Kình Vương mỉm cười, nụ cười vô cùng kinh diễm nói: - Ngươi không cần cám ơn ta, ta được người khác nhờ vả mới cứu tính mạng của ngươi - Nha... . ? Cổ Thần nghi ngờ nói: - Ngài đã sớm biết ta là Nhân tộc tu sĩ? Ngọc Kình Vương nhẹ gật đầu Cổ Thần hỏi: - Là ai nhờ vả ngài? Ngọc Kình Vương nói: - Long tộc Đại thống lĩnh- Ngô Tinh, chắc hẳn ngươi quen hắn? Cổ Thần nội tâm ấm áp, không ngờ là Ngô Tinh đại ca đã cứu hắn một lần, gật đầu nói: - Ta cùng huynh ấy tình như thủ túc, đương nhiên là quen thuộc, không biết hiện tai huynh ấy đang ở nơi nào? Ngọc Kình Vương nói: - Ngô Tinh bản thân đã bị trọng thượng, đang dưỡng thương ở nơi ẩn cư của Kim Long nhất tộc, hắn phát ra "Phi Kiếm truyền âm" báo cho ta biết, ngươi đã cùng Thánh Đình chính thức là địch nhân, nhất định sẽ bị Thánh Hoàng điên cuồng trả thù, nhưng hắn bản thân bị trọng thương, không có cách nào giúp ngươi, cho nên muốn ta đi gặp ngươi, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, thì xuất thủ cứu giúp. Ngô Tinh quả nhiên đoán không sai, ngươi thực sự đã bị Thánh Đình đuổi giết, vừa vặn gặp ta ở Đông Hải, nể tình bằng hữu, ta liền giúp ngươi một lần. Bằng không, Nhân tộc cường giả nội chiến, bổn vương cũng chẳng muốn quản tới. Cổ Thần nói: - Vô luận như thế nào, ta đều phải đa tạ Ngọc Kình Vương. Nếu không, lần này ta quả thực không dễ dàng có thể thoát khỏi Tàng Khôn Huyền truy đuổi. Không dễ dàng? Ngọc Kình Vương liếc nhìn Cổ Thần, thầm nghĩ người này quả là tự đại. Nếu nàng không ra tay, khoảng cách giữa Tàng Khôn Huyền cùng Cổ Thần đang ngày càng bị thu hẹp, Cổ Thần muốn thoát khỏi Tàng Khôn Huyền, không phải là không dễ đàng mà chính là bất khả thi. Cổ Thần thấy thần sắc trong mắt Ngọc Kình Vương, tự nhiên là sẽ không đem 'Chiến Thần Lệnh' ra sau đó giải thích một phen, hắn quả thực có thực lực có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Tàng Khôn Huyền. Thời điểm Cổ Thần đang muốn cáo từ, Ngọc Kình Vương nói: - Cổ Thần, Đông Hải cách Trung Thổ gần hai ngàn vạn dặm, ngươi vượt qua quãng đường xa như thế, chạy đến Đông Hải làm cái gì? Đông Hải có dị tượng có dị tượng, cũng không phải là điều bí mật gì, Cổ Thần tự nhiên là không cần che giấu, nói thẳng ra mục đích của mình Ngọc Kình Vương nói: - Đúng lúc, ta cũng là muốn đến vị trí phát sinh dị tượng, lão tặc Tàng Khôn Huyền này cũng không biết là có thực sự bỏ đi hay không. Cổ Thần, ta đã đáp ứng với Ngô Tinh bảo vệ an toàn tính mạng cho ngươi, không bằng chúng ta đồng hành, cùng đi điều tra vị trí phát sinh dị tượng, rốt cuộc tại sao lại phát sinh chuyện như thế? Cổ Thần khẽ động, nếu như đồng hành cùng Ngọc Kình Vương, có thể thoát khỏi sự truy sát của Tàng Khôn Huyền, khiến cho Tàng Khôn Huyền hết hi vọng. Cổ Thần không tin, một gã siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ lại không có biện pháp truy tung từ xa. Nếu cùng Ngọc Kình Vương tách ra, vạn nhất Tàng Khôn Huyền lại tiếp tục đuổi theo, vậy thì gặp phải phiền toái lớn rồi. Cổ Thần gật đầu nói: - Ngọc Kình Vương ngài biết rõ vị trí phát sinh dị tượng sao? Ngọc Kình Vương lắc đầu, nói: - Ta không biết, nhưng có một nơi khẳng định là có thể nắm rõ - Ở đâu? Cổ Thần hỏi - Long Cung! Ngọc Kình Vương nói: - Toàn bộ Yêu tu bên trong Đông Hải, đều thuộc quản hạt của Đông Hải long cung. Trải rộng khắp Đông Hải, chỉ cần nơi nào có nước nơi đó sẽ có tôm, cua, ngư tinh, thủy quái... tồn tại. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng đều sẽ báo cáo lại cho Long Cung. Lúc ngươi bị Tàng Khôn Huyền truy sát, chính là do nghe được Đông Hải Yêu tu nói chuyện với nhau, ta mới biết được. Bằng hữu của ta đã đến Long cung trước rồi, chúng ta cũng đi thôi! Cổ Thần đi theo Ngọc Kình Vương, đi về hướng đông nam. Ước chừng vượt qua năm, sáu trăm vạn dặm, dưới mặt đáy biển chợt xuất hiện một bình nguyên cực lớn, phạm vi chừng một vạn trượng. Tại trung ương bình nguyên, có một quần thể cung điện cực lớn, chiếm diện tích hơn một ganfn trượng. Trung ương của quần thể cung điện, có một tòa cung điện to lớn nhất, cao tới trăm trượng, chiều dài chiều rộng đều vượt quá hai trăm trượng. Trước cổng cung điện có dựng lên hai cây trụ lớn, mỗi cây cao tới một trăm trượng, bề ngang cũng phải mười trượng, tỏa ra kim quang lóng lánh, trên mặt có khắc hình hai con cự long cực lớn. Hai con Hắc Long vô cùng uy phong, tỏa ra uy áp vô cùng lớn, mạnh như Cổ Thần, khi nhìn thấy hai con Hắc Long kia, cũng xuất hiện cảm giác bị áp bách. Hai con Hắc Long này, được điêu khắc theo hình tượng của Hắc Long Hợp Đạo Kỳ, người điêu khắc có kỹ năng mười phần cao siêu. Đem cái thần của Hắc Long lưu lại trên hai cây cột. Giữa hai cây cột, trên đỉnh có treo một tấm biển cực lớn, trên đó ghi hai chữ cổ- Long Cung. Toàn bộ Long Cung, trong phạm vi một ngàn trượng đều được bao bọc bên trong một màn hào quang. Màn hào quang này đem nước biển tách ra, bên ngoài là vô tận hải dương, bên trong lại không có một giọt nước nào. Cổ Thần cùng Ngọc Kình Vương bước qua màn hào quang kia, trực tiếp đi vào Long Cung chánh điện ở phía trước. Bên ngoài cổng cung điện có hai tên tên binh lĩnh thân người đầu tôm canh giữ, hiển nhiên chỉ có tu vi Thần Hải cảnh, không thể hoàn toàn hóa hình. Đứng ở giữa hai tên lính này là một lão già tầm sáu mươi tuổi, đầu bé, cổ rụt, tựa hồ là núp hẳn ở bên trong hai bờ vai, lưng hơi gù. Nhìn không khác gì một con ô quy. Lão già này đích thực là một Yêu tu ô quy có tu vi Mệnh Tuyền Cảnh. Yêu tu khi bước vào Mệnh Tuyền Cảnh, luền có thể hoàn toàn hóa hình. Bất quá một ít đặc điểm cơ bản khi còn là thú thân vẫn tồn tại. Ví dụ như hổ yêu hóa hình, trên tránh vẫn có một sọc vằn hình chữ vương như trước. Nếu là cầm yêu hóa hình, miệng, mũi cơ hồ là gắn liền nhau, kéo dài ra không khác gì mỏ chim. Nếu là ô quy hóa hình, tự nhiêu là đầu nhỏ cổ rụt, không khác gì ô quy là chuyện đương nhiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Chỉ có sau khi bước vào Độ Hư Cảnh, Yêu tu mới có thể hóa thành nhân hình hoàn chỉnh, bỏ đi nốt một số đặc điểm khi còn là thú thân. Đương nhiên vẫn có một số trường hợp ngoại lệ. Cổ Thần cùng Ngọc Kình Vương bước vào bên trong màn hào quang, ánh mắt quy tu lão giả kia liền rơi vào trên người Ngọc Kình Vương, đợi hai người tới gần liền ôm quyền, thân thể cúi xuống nói: - Cung nghênh Ngọc Kình Vương Đông Hải Long Cung biết Ngọc Kình Vương đến, nên đã sớm phái người ở bên ngoài chờ Quy tu lão giả này có tu vi Minh Khiếu hậu kỳ, địa vị bên trong Long Cung hẳn không thấp, Ngọc Kình Vương cũng không phải là người trong Long Tộc nhưng đến Long Cung, liền có Yêu tu Minh Khiếu hậu kỳ ra tiếp đón cung kính. Có thể thấy được, Ngọc Kình Vương bên trong Yêu tộc có địa vị cao như thế nào. Ngọc Kình Vương khẽ gật đầu, trực tiếp đi vào bên trong Long Cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]