Chương trước
Chương sau

Chỉ có thể đem thân thể Tàng Khôn Phàm đẩy lùi mười bước, có thể thấy được Ngũ Hành Ấn này lực phòng ngự quả nhiên không phải bình thường.
Nếu không có Tàng Khôn Phàm thân hãm trong hỏa hải của thuần dương chi hỏa, có trung phẩm phòng ngự tiên bảo Ngũ Hành Ấn này, bằng thực lực của Cổ Thần nếu muốn đánh chết hắn, quả thực khó hơn lên trời.
Mặc kệ tu vi Tàng Khôn Phàm cao bao nhiêu, trên tay có bao nhiêu phòng ngự tiên bảo tốt, nói chung hiện tại, hắn đã phải chết, thần hình câu diệt.
Cổ Thần đem Ngũ Hành Ấn thu hồi trong Càn Khôn Trạc, liền mở tầng thứ nhất Như Ý Linh Lung Bảo Tháp ra, rời khỏi đi tới thủy chi đại trận ở bên ngoài.
Vị long tộc tu sĩ Minh Khiếu Kỳ kia, đang vẻ mặt khẩn trương nhìn Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, tuy rằng Cổ Thần và Tàng Khôn Phàm hai người chiến đấu, nhưng trên thực tế, khi chiến đấu kết thúc lại liên quan tới sinh tử của tên long tộc tu sĩ này.
Nếu là Tàng Khôn Phàm thắng, đánh chết được Cổ Thần, tuyệt không có đạo lý lưu lại tính mệnh của tên long tộc tu sĩ này.
Do đó, khi nhìn thấy tu sĩ đi ra là Cổ Thần, trên mặt long tộc tu sĩ nhất thời từ khẩn trương biến thành đại hỉ, hoan hô nói:
- Tiền bối.... Ngươi thắng?
- Ừm!
Cổ Thần khẽ gật đầu, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp thu nhỏ lại hóa thành một đạo kim quang trở lại mi tâm của hắn.
Long tộc tu sĩ đi tới bên cạnh Cổ Thần, nói:
- Vị cường giả nhân tộc kia sao rồi?
- Đã chết!
Cổ Thần ngừng trọng tâm câu chuyện này, nói:
- Theo ta, chúng ta đi tìm những người khác.
Nói xong, Cổ Thần dựa theo trận thế của thủy chi đại trận tiếp tục đi đến phía trước.
Đi về phía trước hơn hai trăm trượng, lại có một tu sĩ xuất hiện trong tầm mắt Cổ Thần.
Tu sĩ kia mặc kim sắc trường bào, thân hình cao lớn, trên đầu cắm hai gốc kim sắc trường linh, chính là người đứng đầu yêu tộc Kim Bằng Vương.
Lúc này Kim Bằng Vương đang ở trong trận gọi tới gọi lui, liên tiếp bổ ra một chưởng, oanh ra một quyền, chưởng ấn và quyền cương đánh ra, đều biến mất trong hư không, tựa hồ xung quanh hắn có vô số lỗ hổng không gian, đem chưởng ấn quyền cương của hắn hấp thu toàn bộ.
Kim Bằng Vương gọi tới gọi lui, chuyển động trong không gian phương viên hơn mười trượng, cũng không có truyện tống trận, vô luận hắn gọi thế nào, đi ra sao cũng không có truyền tống tới chỗ hắn.
- Tiền bối, là Kim Bằng Vương...
Long tộc tu sĩ giơ một ngón tay chỉ hướng Kim Bằng Vương, nói:
- Kim Bằng Vương đang làm cái gì vậy?
Cổ Thần nhìn thoáng qua, nói:
- Rơi vào trong khốn trận rồi.
Đang khi nói chuyện, Cổ Thần liên tục xoay chuyển ý niệm, đối với Kim Bằng Vương cứu hay không cứu?
Luận quan hệ Cổ Thần và Kim Bằng Vương, Cổ Thần khẳng định là sẽ không cứu rồi.
Thế nhưng, sự vô tuyệt đối, làm việc muốn phân thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Tuy rằng Cổ Thần và Kim Bằng Vương quan hệ không tốt, đồng thời Kim Bằng Vương đối với Cổ Thần còn có cừu hận, hận không thể đem Cổ Thần giết chết thật nhanh, nhưng ở trong Mộ phần Hắc Đế, quan hệ giữa hai người coi như là đồng minh.
Ở trong Mộ phần Hắc Đế, địch nhân lớn nhất của Cổ Thần không phải Kim Bằng Vương, mà là thế lực Thánh Đình và phật môn. Thánh Hoàng Cơ Nghiêu muốn giết Cổ Thần, Độ Thiện đại sư khẳng định sẽ không đứng nhìn.
Tuy nói thủy chi đại trận này thập phần lợi hại, tựu ngay cả chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ cũng vây khốn được. Nhưng Cổ Thần nhớ rõ, kiếp trước cũng không có nghe được tin tức Thánh Hoàng chết trong Mộ phần Hắc Đế, nói rõ Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đã rời khỏi thủy chi đại trận.
Rời khỏi thủy chi đại trận, Cổ Thần còn cần Kim Bằng Vương kiềm chế Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, bằng không chỉ dựa vào Ngô Tinh và kim long tộc trưởng Long Thương không phải đối thủ của bọn chúng. Nếu lúc này cứu Kim Bằng Vương, thì rời khỏi thủy chi đại trận, có lẽ Cổ Thần sẽ chết ở trên tay của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cũng nên.
Có nhân tộc cường giả ở đây, Kim Bằng Vương vì suy nghĩ an toàn của bản thân, cũng sẽ không xuất thủ với Cổ Thần trong Mộ phần Hắc Đế, như vậy sẽ phá vỡ quan hệ với long tộc, hai người dù có đại thù hận, cũng sẽ phải đợi rời khỏi Mộ phần Hắc Đế đã.
Trong đầu Cổ Thần chỉ vừa suy nghĩ, liền đã có quyết định, vì an toàn của bản thân, Kim Bằng Vương phải được cứu trợ.
Kim Bằng Vương rơi vào khốn trận, từ bên trong vô pháp phá trận, trừ phi có tu vi Hợp Đạo kỳ liên tục công kích ba tháng liền, mới có thể cường ngạnh phá trận. Kim Bằng Vương chỉ có tu vi Hư Không kỳ, e là phải công kích ít nhất ba trăm năm mới có thể phá trận, thoát ra.
Cổ Thần đi tới bên ngoài khốn trận, đánh ra một quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền vào giữa khốn trận, trong sát na, khốn trận bị phá, ảo cảnh xung quanh Kim Bằng Vương tất cả đều biến mất, thân ảnh Cổ Thần và long tộc tu sĩ liền xuất hiện trước mắt hắn.
- Là ngươi đã cứu ta?
Kim Bằng Vương nhìn Cổ Thần, có chút kinh ngạc nói/
Hiển nhiên Kim Bằng Vương đối với Cổ Thần sẽ cứu hắn, trong lòng rất là ngoài ý muốn.
Cổ Thần nói:
- Muốn rời khỏi mệ trận này, thì hãy đi theo ta.
Kim Bằng Vương đã nếm thử sự lợi hại của thủy chi đại trận, nên gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cổ Thần tiếp tục về phía trước, Kim Bằng Vương và long tộc tu sĩ Minh Khiếu Kỳ theo ở phía sau.
Trong thời gian kế tiếp, đi qua cự ly, ngắn thì mấy trăm trượng, dài thì hơn nghìn trượng, cũng gặp được một vị tu sĩ nhân tộc, nhìn thấy đoàn người Cổ Thần đi qua, từ cách rất xa đã sợ tới xoay người bỏ chạy, thông qua truyện tống trận biến mất không còn bóng dáng.
Một ngày đêm sau, ngoại trừ Ngô Tinh, cường giả long tộc, yêu tộc lần lượt được Cổ Thần tìm thấy. Tu sĩ Minh Khiếu Kỳ chỉ còn ba tên sống sót, đều là Kim Long tộc tu sĩ, hai tên tu sĩ Minh Khiếu Kỳ khác chỉ tìm thấy thi thể.
Ma Đằng Vương, Long Việt hai người đều bị trọng thương, hiển nhiên là ở trong trận gặp nguy hiểm, tộc trưởng Long Thương cũng bị một vết thương nhẹ, cộng thêm vết thương nhẹ của Cổ Thần, thì chỉ có Kim Bằng Vương, Thạch Hầu Vương, Long Đào ba vị cường giả bình yên vô sự.
Không có tìm được Ngô Tinh, trong lòng Cổ Thần có chút bối rối, các vị long tộc tu sĩ cũng là vẻ mặt ưu sầu.
Ngô Tinh không thấy, vô luận như thế nào đều là phải tìm được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Trong lúc tiếp tục tìm kiếm, đám người Cổ Thần đụng phải Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, song phương cách nhau bảy, tám mươi trượng, đã phát hiện thân ảnh của đối phương.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu tự nhiên sẽ không sợ đến đào tẩu, mà ở bên phía Cổ Thần, Ngô Tinh không có, Long Thương thụ thương, tuy rằng nhân số không ít, lại cũng không địch được Thánh Hoàng Cơ Nghiêu. Dưới Cổ Thần đái lĩnh chỉ đành bỏ qua, tiếp tục tìm kiếm Ngô Tinh.
Thấy Cổ Thần dĩ nhiên có thể dẫn người tự do xuyên qua thủy chi đại trận, ánh mắt lộ ra Thánh Hoàng Cơ Nghiêu ánh mắt lộ ra kinh ngạc, tựa hồ đang tính toán cái gì.
Bỏ qua Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, lại đi khoảng hơn nghìn trượng, mọi người rốt cục tìm được Ngô Tinh, đang nằm trong tuyết, máu tươi nhiễm đỏ đất.
Một đóa tuyết hoa bay xuống, nhưng cũng không rơi trên thân thể Ngô Tinh, trên y phục bạch sắc của hắn là vết máu tươi, nhìn mà giật mình, chứng minh thời gian Ngô Tinh thụ thương vẫn chưa lâu lắm.
Ngô Tinh là người duy nhất trong yêu, long nhị tộc có thể địch nổi hai vị cường giả nhân tộc Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư. Nếu là Ngô Tinh ngã xuống, không ai có thể chống lại Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, như vậy an toàn của chúng tu sĩ trong Mộ phần Hắc Đế liền vô cùng nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.