Chương trước
Chương sau

Cổ Thần không làm bất cứ hành động hoàn thủ nào, đối diện với công kích của Tàng Khôn Sơn, chỉ là không ngừng né tránh, mặc dù không phải bỏ chạy nhưng nhất thời Tàng Khôn Sơn không thể làm gì được Cổ Thần.
Tàng Khôn Sơn không ngừng bổ ra thổ sát ấn, hoặc là lấy tắc chi lực hay vô kiên bất tối chỉ cương tiến hành công kích, Cổ Thần một mực né tránh, nửa khắc trôi qua, Tàng Khôn Sơn công kích hơn trăm lần, đều bị Cổ Thần tránh được, bất luận Tàng Khôn Sơn công kích nhanh thế nào cũng không nhanh bằng Cổ Thần.
Đường đường giá vụ kì cường giả, cho dù kích sát đằng vân kì cường giả cũng chắc chín phần mười, nhưng lại không thể công kích được một minh khiếu kì Mệnh Tuyền tu sĩ, lâu dần, bản thân Tàng Khôn Sơn cũng giận muốn vỡ ngực.
- Tiểu tử, giỏi thì đừng chạy...
Nửa khắc sau, Tàng Khôn Sơn vẫn chưa chạm được vào gấu áo Cổ Thần, giận dữ rống lớn.
Cổ Thần cười lạnh một tiếng, nói:
- Lão đầu, ngươi giỏi thì đừng xuất thủ.
Tàng Khôn Sơn nghiến răng nói:
- Tiểu tử, tìm được ngươi, lão phu sẽ lột da, rút gân, lấy mỡ ngươi đốt đèn lồng...
Cổ Thần thuấn di tránh công kích của Tàng Khôn Sơn, nói:
- Lão bất tử, muốn bắt được ta? Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh ấy.
- Lão phu đường đường giá vụ kì Độ Hư cường giả lại không có bản lĩnh bắt một Mênhj Tuyền tiểu tu sĩ ngươi? Tức chết lão phu, có giỏi thì qua đây..
Tàng Khôn Sơn phẫn nộ nói.
Tàng Khôn Sơn càng giận, tốc độ càng nhanh, nhưng Cổ Thần đã có ý tránh, muốn bắt được Cổ Thần, trong Như ý lung linh bảo tháp căn bản không thể.
Nhưng nếu Tàng Khôn Sơn rời Như ý lung linh bảo tháp, Cổ Thần căn bản không ra ngoài, Tàng Khôn Sơn muốn ép cũng không được, chỉ có thể ở lại trong Như Ý lung linh bảo tháp, đọ kiên nhẫn với Cổ Thần.
Cổ Thần liên tục sử dụng sáu lần Chiến Thần diệt tinh quyền, pháp lực trong cơ thể đã mất đi chín phần, còn lại không nhiều, nhưng sử dụng Cửu long phù không môn thuấn di, căn bản không mất bao nhiêu lực, tạm thời vẫn có thể chống chịu được một hai ngày.
Trước mắt không có cách thoát thân, Cổ Thần cũng chỉ có thể ở lại trong Như ý lung linh bảo tháp, cùng Tàng khôn Sơn đo độ kiên nhẫn.
Tàng Khôn Sơn gằn giọng nói:
- Tiểu tử, xem ngươi kiên ftrif được bao lâu... lão phu chơi với ngươi đến cùng, rồi một ngày, ngươi cũng phải khô kiệt!
Thời gian không ngừng trôi qua.
Rất nhanh, hai canh giờ đã qua, trong tầng thứ nhất Như ý lung linh bảo tháp, vẫn là Tàng Khôn Sơn không ngừng công kích, Cổ Thần không ngừng thuấn di tránh né, không hề có dấu hiệu khô kiệt.
Đột nhiên, Như ý lung linh bảo tháp rung mạnh.
Một luồng sức mạnh cự đại đột nhiên giáng xuống, Cổ Thần vừa từ hư không thuấn di ra, đã bị định trong hư không, đến môi cũng không cử động nổi.
Cổ Thần chấn động, đây là một cổ lực lượng không thể kháng cự được.
Tàng Khôn Sơn thấy Cổ Thần bất động tại hư không thì trong lòng đại hỉ, đang muốn hạ sát thủ thì hắn lại kinh hãi phát hiện bản thân hắn cũng bị giam cầm tại hư không, không cách nào nhúc nhích.
Vừa rồi Như Ý Lung Linh bảo tháp mãnh liệt chấn động, chứng tỏ có người vừa cường hành tiến vào trong bảo tháp.
Tàng Khôn Sơn là cao thủ Giá Vụ kỳ, mà người tới có thể giam cầm cả hắn thì chứng tỏ người này thực lực ít nhất phải là Hư Không hậu kỳ cao thủ.
Đương kim thế gian đã không còn tồn tại như Chư tử đại tiên, cho nên người tới chắc hẳn phải là cao thủ mạnh nhất dưới Hợp Đạo.
Đột nhiên có cao thủ Hư Không Kỳ siêu cấp giáng lâm khiến cả Cổ Thần và Tàng Khôn Sơn đều khiếp sợ.
Hai người còn chưa kịp suy đoán là cao thủ nào thì một cổ lực lượng cường đại không kém vừa rồi cũng đột nhiên ập xuống.
Cổ Thần lúc này hoàn toàn như biến thành một con kiến ở trong băng điêu, không thể nhúc nhích mảy may, ngay cả lông tóc cũng vậy.
Tàng Khôn Sơn còn đang kinh ngạc thì một đạo cường quang chói mắt đã phá không mà tới, hư không bị cương mang bổ ra một cái khe rộng chừng trăm trượng, bên trong là một mảnh đen kịt, một cổ lực lượng tử vong khủng bố lập tức bao phủ xuống Tàng Khôn Sơn.
Đối mặt với đạo cương mang kia, Tàng Khôn Sơn không khỏi sinh ra một loại cảm giác chắc chắn phải chết! Đó la fmột cổ lực lượng không thể kháng cự được!
Tàng Khôn Sơn vô cùng khiếp sợ, người có thể khiến hắn có cảm giác này ít nhất phải là Hư Không Kỳ siêu cấp cường giả!
Trong lúc Tàng Khôn Sơn còn đang kinh hãi, lại có một đạo huyễn bạch cương mang có lực lượng cường đại không kém đạo trước chụp tới.
"Oanh!"
Một tiếng bạo nổ long trời vang lên. Hai đạo cương mang mang theo lực lượng khổng lồ của Hư Không Kỳ cường giả đánh vào nhau.
Cả Như Ý Lung Linh bảo tháp bị chấn động kịch liệt nhấc bổng lên trời phải hơn vạn trường có thừa. Lúc nó rơi xuống hoàn toàn phá vỡ Đại Doanh đế đình cung điện thành phấn toái.
Pháp tắc lực khi va chạm vào nhau liền oanh tạc thành vô vàn tai năng lượng vung vẩy ra khắp nơi, lực lượng này cũng đủ để nháy mắt xé nát một cao thủ Đằng Vân Kỳ!
Vẻn vẹn chỉ là một chút cương mang của pháp tắc chi lực va chạm bạo liệt ra mà cũng đã khiến Cổ Thần có cảm giác tính mạng bị uy hiếp kịch liệt. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Cổ Thần vẫn còn bị không gian pháp tắc cường đại cố định tại hư không, không cách nào nhúc nhích, cho nên lúc các tia cương mang bị bạo liệt bay tới chỗ Cổ Thần, Cổ Thần không cách nào né tránhd được.
Đúng lúc này, một cái cương tráo thật lớn đột nhiên đem Cổ Thần bao bọc vào bên trong.
Những tia cương mang bạo liệt kia chạm vào cương tráo này liền hoá thành hư vô.
Không gian giam cầm bao quanh Cổ Thần trong lúc đó cũng đã biến mất.
Cổ Thần quay đầu lại thì thấy hai người, một người một thân xanh lục chính là Hư Tử Uyên. Đứng bên cạnh nàng là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, áo trắng tóc trắng không gió tự bay chính là Ngô Tinh.
Bên cạnh Tàng Khôn Sơn giờ phút này cũng nhiều thêm một người chính là Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
Cổ Thần vừa mới nhận ra Ngô Tinh và Cơ Nghiêu thì cánh tay liền bị người ta nắm lấy. Ngô Tinh cầm tay Cổ Thần và Hư Tử Uyên chợt loé lên đã ra khỏi Như Ý Lung Linh bảo tháp. Theo sau đó là hai đạo độn quang cũng không nhanh không chậm bay ra.
Độn quang dừng lại, Cổ Thần, Ngô Tinh, Hư Tử Uyên ba người đứng chung một chỗ, Cơ Nghiêu và Tàng Khôn Sơn đúng một chỗ cách xa nhau tầm hai ngàn trượng hơn.
Hư Tử Uyên nắm lấy cánh tay của Cổ Thần nói:
- Sư đệ, ngươi ...
Vừa nói, ánh mắt của Hư Tử UYên liền nhìn thấy phế tích máu chảy thành sông bên dưới, trong lòng liền thở dài một hơi.
Cổ Thần đem Như Ý Lung Linh bảo tháp thu vào trong lòng bàn tay rồi hướng Ngô Tinh nói:
- Đa tạ đại ca ra tay cứu giúp!
Ngô Tinh vỗ vỗ bả vai Cổ Thần, đối với thảm trạng bên dưới hắn giống như không thấy, nói:
- Cổ Thần lão đệ, ngươi đúng là làm cho ta kinh ngạc, còn chưa bước vào Độ Hư cảnh mà dưới sự công kích của cao thủ Giá Vụ kỳ vẫn còn bảo trụ được tính mạng ha ha ha ... thật là làm cho ta phải mở rộng tầm mắt, ha ha ha ... bội phục! Ta thực sự bội phục!
Cổ Thần nói:
- Nhờ có Như Ý Lung Linh bảo tháp và mấy cái tiên bảo nếu không mạng của ta hôm nay coi như xong rồi! Đại ca, ngươi tại sao lại cùng tên Thánh Hoàng kia một chỗ vậy?
Hôm nay thực lực của Cổ Thần đã đủ mạnh để so với cường giả Độ Hư cảnh cho nên khi đối mặt với Cơ Nghiêu đã không còn cảm giác đầy áp lực như lần trước nữa.
Nhất là sau khi trải qua chuyện trong Xích Đế mộ trủng, biết được đạo tâm của Cơ gia từ Cơ Thiên thì trong lòng Cổ Thần đã không vừa mắt đám Cơ gia này rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.