Đáng tiếc nới này là trong Thập vạn đại sơn, nếu không những khu đất bằng này rất thích hợp cho con người sinh sống.
Hai canh giờ sau, hai người đã phi độn hơn bảy vạn dặm, những dãy núi liên miên không dứt cũng đã thưa thớt và trước mặt liền xuất hiện một mảnh vô cùng rộng lớn đất đỏ, Xích Thuỷ đến đây đã đi qua hơn bảy vạn dặm, bề ngang con sông cũng đạt gần ngàn dặm.
- Tới rồi, chính là chỗ này!
Nguyệt nhi đột nhiên dừng lại. Cổ Thần đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy nơi này không chỉ có mặt sông rất rộng, mà hai bên bờ còn có khu đất bằng bằng rất rộng rãi kéo dài đến tận mảnh bình nguyên đất đỏ phía xa xa.
Chỉ là, tại chỗ Xích Thuỷ hà tiến vào Nam hoang vu cương, hai bên bờ có hai toà cự phong cao tới mấy ngàn trượng, trông giống như một đôi phu thê đứng hai bên sông nhìn ngắm nhau vậy. Bên cạnh hai toà cự phong này là một dãy núi liên miên không thấy điểm cuối đơn tầm mắt phía trước cắt ngang, tạo thành một đường biên giới tự nhiên ngăn cách nam hoang vu cương ra vậy.
Từ trong Thập vạn đại sơn đi đến đây ngoại trừ Xích Thuỷ hà rộng mệnh mông cũng chỉ có dãy núi chắn ngang phía trước đó đem phương viên mấy ngàn dặm chỗ này bao vây lại.
Nguyệt nhi chỉ vào một mảnh đất giống như một ốc đảo ở giữa lòng sông Xích Thuỷ đằng xa nói:
- Chỉ dương chỉ địa ở ngay bên dưới đáy sông Xích Thuỷ này, cái ốc đảo kia chính là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tien/1232186/chuong-470.html